Ta Là Chí Tôn

Chương 84 : Hậu chiến, dư ba

Ngày đăng: 08:59 30/04/20


Trong nháy mắt, toàn bộ Ngọc Đường đế quốc đều trở nên sôi trào!



Cửu Tôn hiển linh, đại phá quân địch!



Chuyện mang theo sắc thái thần kỳ thần tiên ma quỷ này được truyền ra một cách sinh động từ trong miệng mấy chục vạn đại quân... Có trời mới biết nó gây ra bao nhiêu rung động.



Hỏa tốc ba ngàn dặm, khoái mã báo tin vui. Một đường khoái mã tốc hành, chỉ mất chừng bảy tám ngày, toàn bộ Ngọc Đường đế quốc bị tin tức này hoàn toàn oanh tạc.



Chiến trường đại thắng, quốc thổ đảm bảo. Cường địch lui bước, quốc gia an toàn. Mà ở trong một trận chiến truyền kỳ như vậy, lại có bóng dáng của Cửu Tôn hoành không xuất thế.



...



Trà lâu.



- Biết gì chưa? Cửu Tôn đại nhân xuất hiện trở lại!



- Chỉ biết là, Cửu Tôn đại nhân hiển linh, đánh tan đại quân Đông Huyền.



- Đúng vậy a, đúng vậy a, một mồi lửa thiêu rụi trăm vạn hùng binih Đông Huyền. Đệ nhất quân thần Hàn Sơn Hà thất bại tan tác mà chạy, quả là đại khoái nhân tâm a.



- May mà có Cửu Tôn đại nhân, bằng không...



- Ta sớm biết người tốt sẽ có hảo báo, Cửu Tôn đại nhân khẳng định không chết!



- Nghe nói là chết rồi... Lần này là hiển linh...



Có người chần chờ nói.



Ngay lập tức, không khí náo nhiệt trở nên trì trệ.



Mấy người mang theo thần sắc bất thiện quay đầu nhien gia hỏa nói Cửu Tôn chết này.



Con hàng này lập tức haongr hốt:



- Ta không phải có ý đó...



- Vậy ngươi có ý gì?



Có người nghiêm nghị hét lớn:



- Dám nói Cửa đại nhân chết rồi... Các huynh đệ, cho hắn một bài học!



Một đám người ùa lên.



- Không biết nói chuyện thì im con mẹ nó miệng! Ta xxx con mẹ ngươi... Cả nhà ngươi có chết sạch thì Cửu Tôn đại nhân cũng không chết...



- Tha mạng...



...



Cả nước đều vui mừng.



...



Thiết Tranh viết một phong sớ thật dày xin thỉnh tội.



- Thần có tội... Suýt chút thì chiến bại, mong bệ hạ trách phạt...



- Thần có lời muốn nói... Trận chiến này, thần tận mắt nhìn thấy tàn quân tự phát tham chiến... Không màng sống chết chém giết địch nhân... Tình cảnh này thần khắc sâu trong tâm khảm, thần đại biểu ba mươi vạn tướng sĩ, thỉnh công cho tàn quân! Cũng khẩn cầu bệ hạ, trợ cấp người nhà, đem vinh quang về cho bọn họ.



-... Mười vạn thiết kỵ, chiến tử ba vạn bảy ngàn năm trăm. Ba mươi vạn đại quân, hiện còn hơn hai mươi vạn... Quân ta vì nước mà tử chiến cũng là lẽ phải, nhưng tàn binh tự phát ứng chiến, cả nước tụ tập tám vạn ba ngàn tàn binh, chiến tử hai vạn bảy ngàn ba trăm sáu mươi người! Không người không bị thương! Thần, hổ thẹn.



- Với chiến tổn như vậy, thần xấu hổ vô cùng...



...



Thiết Tranh dâng sớ, một nửa thỉnh tội, một nửa thỉnh công.



Thỉnh tội cho mình, thỉnh công cho tàn quân.



Nhưng trong cả bản sớ dày, không có bất luận một câu một chữ nhắc tới “Cửu Tôn”.



Trên triều.




Nhưng hiện tại, thực sự là ngân khố cũng đã hết tiền.



Khoản tiền thưởng này… tuyệt là một con số trên trời.



Nếu tiêu sài, chỉ sợ sẽ gây ra một trận rối loạn không nhỏ, mấy kẻ phản động trong ngoài nước lại được dịp vạch tội, bôi nhọ. Hoàng đế sẽ đứng trước áp lực cực lớn: Hiện tại dân chúng lầm than, ngươi lại tốn một số tiền lớn, mua rượu đổ ra đất?



Nhưng nếu không tiêu… chẳng phải ngay cả nguyện vọng nhỏ nhoi sau cùng của các huynh đệ, chẳng nhẽ cũng không được thỏa mãn?



Bọn hắn cũng chỉ muốn uống một chén rượu mừng thôi a!



Lão nguyên soái cảm thấy, Hoàng Đế Bệ Hạ làm cũng không dễ dàng.







Hoàng Đế Bệ Hạ bước đi thong thả, đột nhiên thấp giọng nói:



-Lão Thu, ngươi nói Phong Hỏa song tôn còn sống… chuyện này, hẳn là thật sao?



Thu Kiếm Hàn tức sạm mặt lại.



Mới vừa nói rõ, tốt nhất không nói đến chuyện này nữa… ngài sao lại…



-Lão thần cảm thấy… lại như, lại không giống…



Thu Kiếm Hàn chần chờ.



Hoàng Đế Bệ Hạ ngày càng phấn khởi:



-Vậy ngươi nói… nếu Phong Hỏa song tôn còn sống, như vậy, mấy tôn khác có thể còn sống hay không?



Con mắt Lão nguyên soái tối sầm lại.



“Ngài suy nghĩ quá nhiều a?”



“Coi như Phong Hỏa có còn sống hay không, cũng chưa thể nói chắc đâu…”



-Vậy hài nhi của Trẫm…



Hoàng Đế Bệ Hạ tràn đầy chờ mong:



-… có phải cũng còn…



Nói đến đây, một đôi mắt tràn đầy ánh sáng:



-… còn sống?!



-…



Thu Lão nguyên soái cảm thấy mình sắp phát điên.



Người khác còn có một hai phần vạn khả năng sống sót, nhưng Thổ Tôn tuyệt không thể nào… nếu Thổ Tôn còn sống, dù chỉ còn một hơi,



-Chuyện này… có chút không có…



Lão nguyên soái rất thành thật nói.



Hoàng Đế Bệ Hạ lập tức trợn tròn tròng mắt, lửa giận xung thiên hét lớn:



-Thu Kiếm Hàn lớn mật, dám khi quân phạm thượng!



-…



Lão nguyên soái có chút câm nín.



Lão phu khi quân từ lúc nào a? Coi như ngươi là hoàng đế, cũng không thể tùy tiện định tội a!







----------



Phóng tác: xonevictory