Ta Là Chí Tôn

Chương 85 : Đáng giá

Ngày đăng: 08:59 30/04/20


- Lão thần oan uổng a!



Thu Kiếm Hàn có lý mà không nói được.



“Muốn trị tội ta, nói lý do trước a”



- Lão thần chưa bao giờ lừa gạt bệ hạ… bệ hạ định tội này cho thần, thần không dám nhận.



- Lão già, ngươi còn không nhận tội!



Hoàng đế bệ hạ tức đến thở hổn hển.



- Nhân chứng vật chứng đều có đủ! Ngươi còn dám chối sao!



Thu Kiếm Hàn có chút mơ hồ:



- …



- Hừ! Mật tín! Mật tín!



Hoàng đế bệ hạ một tay chỉ vào mũi Lão nguyên soái, nói:



- Lấy ra cho Trẫm xem, không lấy chính là tội khi quân!



- Mật tín?! Mật tín nào?!



- Mật tín Thiết Tranh đưa ngươi, chính ngươi vừa mới nói!



Sắc mặt Hoàng đế bệ hạ rất dữ tợn, lại mang theo chút đắc ý:



- Ta sớm biết hai sư đồ các ngươi cấu kết với nhau làm việc xấu! Lại dám khi quân dấu giếm Trẫm!



Đến đây Lão nguyên soái lập tức nhớ tới, lời khi nãy lão mới nói: Hơn nữa, trong mật tín Thiết Tranh có nói, năng lực Phong Hỏa song tôn biểu hiện ra, so với trước đây kém rất nhiều…



Mà trông tấu chương dâng cho Hoàng đế bệ hạ lại không có điểm này.



Lập tức sắc mặt Lão nguyên soái khẽ co giật.







Một quân một thần, hai người hồ nháo một trận. Hoàng đế bệ hạ cũng biết bản thân mới rồi có chút suy nghĩ hão huyền. Thở dài nói:



- Thu lão! Tiểu tử Vân gia kia hiện đang làm gì?



Thu Lão nguyên soái nói:



- Nghe nói… mấy thang qua chưa từng ra ngoài, chỉ ở trong nhà… nuôi mèo…



- Nuôi mèo?!



Hoàng đế bệ hạ tức xạm mặt lại:



- Tên khốn này!



Thu Lão nguyên soái bĩu môi.



Sau buổi gặp tối hôm đó, Hoàng đế bệ hạ rời đi với vẻ mặt rất thất vọng. Nhưng lập tức sai ngươi mang mật chỉ tới cho lão: Mật thiết chú ý Vân Dương!



Vì việc này, Lão nguyên soái phái tới ba mươi tên mật thám tinh nhuệ của quân bộ đi tra xét. Bao phủ toàn bộ Vân phủ, có thể nói là giọt nước cũng không lọt.



Nhất cử nhất động của Vân phủ đều lọt vào mắt mật đám mật thám.



- Vân phủ vẫn quạnh quẽ như vậy?




Nhưng lần xuất thủ này cũng có chút lực bất tòng tâm… cho nên thời gian này Cửu Thiên chi lệnh rất khẩn trương. Thậm chí, có lẽ Cửu Thiên chi lệnh cũng không biết vị lão đại nào xuất thủ… họ muốn xem phản ứng từ chỗ của lão…



Kết luận này khiến Lão nguyên soái rất vui vẻ.



Mặc dù tư vị bị người khác nhìn chằm chằm rất không thoải mái, nhưng đêm nay Lão nguyên soái vô cùng phấn chấn, tự rót trà ngồi uống một mình, bộ dạng thỏa mãn.



“Mặc dù không biết ai còn sống.”



“Nhưng chỉ cần có người còn sống.”



“Lão phu đã thỏa mãn!”



Hiện tại mặc dù Vân Dương đã có thể hoạt động, nhưng hắn còn rất yếu ớt, muốn ngay lập tức đối phó Tứ Quý lâu cũng hữu tâm vô lực. Cho nến hắn vẫn là đợi trong nhà. Cũng không đi ra ngoài.



Nhưng sớm một ngày.



Vân phủ đột nhiên nhận được một tấm thiệp mời.



Thiệp mời tới từ Thanh Vân phường.



Vân Túy Nguyệt mời Vân công tử đến Thanh Vân Phương, nói là có tiết mục ca múa mới, mời Vân công tử đến xem.



Khi Lão Mai đem thiếp mời chuyển cho Vân Dương, lão rõ ràng nhìn thấy, trên gương mặt tiều tụy của Vân Dương có ánh lên một nỗi lo sợ nghi hoặc, đó là một loại bản năng muốn trốn tránh gì đó.



- Ta sẽ đến đúng giờ.



Vân Dương nhắm mắt lại nói.







Thanh Vân Phường.



Vân Dương vừa đi vào, liền bị Vân Túy Nguyệt lôi kéo vào mật thất.



Trong mật thất bí mật nhất của Vân Túy Nguyệt…



- Là hắn! Có phải là hắn hay không! Có phải là hắn xuất thủ hay không?



Sắc mặt Vân Túy Nguyệt sáng bừng lên.



Quang mang bắn ra từ trong mắt như những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời!



Tràn đầy hy vọng, tràn đầy sinh cơ!



Tràn đầy ước mơ!



- Phong Hỏa song tôn xuất thủ trợ chiến! Đúng không? Đúng không?



Khuôn mặt kích động của Vân Túy Nguyệt hoàn toàn đỏ bừng, nước mắt tuôn rơi trong sự vui sướng, vui đến phát khóc:



- Hắn quả nhiên không chết, ô ô… cảm ơn trời đất… cảm ơn trời đất…



Vân Dương hoàn toàn đứng hình.



Nhìn Vân Túy Nguyệt cuồng hỉ, hắn cảm giác cổ họng mình như bị mấy tòa núi lớn chặn lại.



Nói không ra lời.



-----------



Phóng tác: xonevictory