Ta Là Chí Tôn
Chương 845 : Uy năng chân chính của Thiên Ý Đao Pháp
Ngày đăng: 09:10 30/04/20
Chính là Niên tiên sinh vừa rồi mới nói chuyện với Vân Dương!
Kế Linh Tê ở bên còn chưa kịp nói gì, Niên tiên sinh đã ôm thi thể biến mất.
Thực sự hoàn toàn không để trận chiến chỗ xa xa kia vào trong mắt.
Vân Dương đột nhiên chém mạnh một đao, Xuân Thiên ứng đao lui ba trượng, cười ha ha nói:
- Niên tiên sinh, lập trường song phương đã quá rõ, sinh tử giao phong cũng chỉ là chuyện sớm muộn, sao không ra mà chiến một trận, nhất quyết một phen?
Thanh âm ung dung của Niên tiên sinh truyền đến:
- Trận chiến này, thế nào cũng phải để cho Vân Tôn ngươi được tôn trọng đáng có. Giang hồ ăn oán vốn khó nói đến công bằng, nhưng trận này lại do Vân Tôn chủ động mời, bên ta không những chiếm ưu thế sân nhà Khống Linh đại trận, càng có người đông thế mạnh, như vậy giờ tạo nên một chút hoàn cảnh chiến đấu tương đối công bằng một chút cũng xem như là hồi báo đi.
Vân Dương cười nhạt nói:
- Công bằng? Ha ha, bất kể công bằng thế nào, đều vẫn chỉ là vây công, cần gì phải bịt tai trộm chuông, lừa mình dối người, làm như vậy, không phải càng khiến người chê cười hay sao.
Thanh âm Niên tiên sinh mang theo ý cười:
- Lừa mình dối người hay không tự ngươi ta biết. Trận chiến này, đúng thực là chúng ta muốn tự mình tiến lên, tất cả vây công, nhanh chóng chấm dứt trận chiến này. Nhưng Xuân Thiên lại muốn xung phong nhận việt, muốn ước lượng khả năng của Vân Tôn, thân là lâu thủ, ta cũng muốn tác thành cho lão thần tử như hắn, để hắn dùng chiến lược của mình, đánh với ngươi một trận.
- Sinh tử, tất cả đều kết thúc.
Vân Dương khẽ rung động:
- Cho dù vì vậy mà chết? Người chết đã chết rồi, vậy người may mắn còn sống thì sao, các ngươi có nhiều người như vậy, lại trơ mắt nhìn bọn hắn dần chết dưới đao ta?
Niên tiên sinh đạm mạc nói:
- Sinh tử có định số. Dù vậy mà bỏ mình, đó cũng là lựa chọn của Xuân Thiên, đây là quyết định của toàn bộ chúng ta, không chỉ là tôn trọng ngươi, mà cũng là tự chúng ta tôn trọng sinh tử của mình.
- Bất kể lúc trước thế nào, lên chiến trường, đều phải tự chịu lấy kết quả mà bản thân đã chọn. Cho dù chúng ta có muốn giúp đỡ, cũng phải chờ đến khi thắng bại rõ ràng rồi nói sau.
Vân Dương thét dài một tiếng:
- Ta hiểu, đã như vậy để ta tiễn ba vị này lên đường, còn các ngươi có tâm muốn tiến, bản tôn cũng dứt khoát cho các ngươi một cái nhẹ nhàng!
Lời còn chưa dứt, đao chiêu chém ra, đao quang tứ tán, tựa như một mảnh sóng ánh sáng, lập tức quen ngang toàn trường.
Sai càng thêm sai, nào còn sinh lộ?
Hai người vừa ngăn cản, vừa lắng nghe thanh âm đại đạo, đột nhiên cảm thấy mất hết can đảm!
Sai càng thêm sai!
Sai càng thêm sai a!
Giữa tiếng kêu gào thê thảm, hai người đã quyết tử chí, đột nhiên biến thành tuyệt vọng, hét lớn:
- Nếu đã sai, hơn nữa còn là sai càng thêm sai, như vậy sống còn có ý gì?
Trong tiếng cười thảm, vừa nhào người tới, đối mặt với Thiên Ý Chi Đao, không tránh không né, hung hãn không sợ chết.
- Đao Ngoại Hồng Trần!
Một mảnh sương đỏ hiện lên, lăng không chém tới, đao quang mê ly xuất hiện, tựa như một cái hồng trần nhân thế khác.
Cảnh tượng kinh dị như vậy, hai người đều chấn động, đao kiếm trái phải dùng toàn lực vung chém, đã hoàn toàn không có lực sát thương đáng nói, đao quang như sương mù nhàn nhạt, lóe lên bên cổ hai người, thắng bại đã phân.
Hai viên đầu người xoay tròn bay ra ngoài.
Nhưng, sắc mặt hai người lại có vẻ thế mà bình tĩnh lạ thường.
Tựa như rốt cục cũng được giải thoát, tựa như đã tìm được đại đạo chân chính.
Đao quang lướt qua, máu me đầm đìa, lập úp hồng trần!
Vân Dương thu đao đứng thẳng, lẩm bẩm tự nói một tiếng:
- Hóa ra… đây mới thực là… Thiên Ý đao pháp…
- Mỗi một đao… đều là thượng thiên chi ý a.
Trước đó, mỗi lần hắn dùng Thiên Ý đao pháp, đều là lấy người ngự đạo, lấy đao chiêu hoàn mỹ mà thủ thắng, thế nhưng đến lần này, Lục Lục trợ giúp, đem tất cả uy năng phó thác cho Vân Dương vận hành, thậm chí, thần thức của Lục Lục cũng đã kết hợp vào trong thàn sức của hắn, để hắn lần đầu phát hiện áo nghĩa tinh túy trong đao chiêu!
Uy năng của Thiên Ý đao pháp, trước đó hắn mới chỉ phát huy được da lông bên ngoài, tựa như gãi ngứa ngoài giày, không bắt được chân ý!