Ta Là Chí Tôn
Chương 854 : Quyết chiến Thiên Huyền nhai (9)
Ngày đăng: 09:10 30/04/20
Nồng vụ nổi lên từ bốn phía, dù hai người nắm chặt tay nhau, nhưng cũng không thể nhìn thấy mặt của đối phương!
- Nồng vụ lại đang gia tăng, ít nhất phải tăng gấp ba trở lên.
Vân Dương phi một tiếng, nhổ một hạt cát ra ngoài:
- Hiển nhiên là đối phương đang gia cố trận thế, khiến cho nồng vụ càng thêm nồng đậm. Bởi vậy có thể tính được… có lẽ toàn bộ Thiên Huyền đã bị bao phủ trong Mê Hồn trận!
Mặt mũi Kế Linh Tê cũng đầy cát bụi, toàn thân trên dưới bẩn thỉu, áo trắng mà nàng mặc đã không còn nhìn ra được màu sắc ban đầu, bất mãn nói:
- Vị Niên tiên sinh này, tính thế nào cũng là giang hồ hào kiệt, một đời anh hùng, nay lại dùng thủ đoạn bất nhập lưu như vậy, thực sự khiến người khinh thường.
- Giang hồ quyết chiến, nào có như vậy?!
Kế Linh Tê khinh thường ra mặt.
Vân Dương cười cười:
- Ngươi nói vậy là sai rồi, trên thực tế, như vậy mới chứng tỏ bản sắc kiêu hùng của hắn, vì đạt được thắng lợi mà không từ thủ đoạn, cũng không thèm để ý thế nhân truyền ngôn, chỉ cầu thắng lợi đối thủ… ha ha, những kẻ thủ vững nguyên tắc, tuân thủ quy củ giang hồ, không thể nào sinh tồn trong hoàn cảnh này được.
- Sao không nghĩ tới, nếu không phải chúng ta có ngoại chiêu cang thêm mạnh mẽ, Thiên Ý Chi Đao của ta sắc bén vô địch, không thể tranh phong, còn hộ thể hồng quang của ngươi lại càng khiến đối phương e sợ không dám đánh, bọn hắn cần gì phải dùng tới chiến thuật này, trực tiếp liên thủ vây kín, trực tiếp gạt bỏ chúng ta có phải càng thêm dứt khoát hơn không?!
- Ngươi nghĩ rằng, chúng ta nhìn thấy mưu kế của bọn hắn, bọn hắn sẽ vì xấu hổ chột dạ mà thay đổi sao? Ý nghĩ này, chỉ có đám nho sinh chưa từng liều mạng mới có thể ngây thơ nghĩ đến, thực sự không đáng một tiếng cười.
- Cho dù là thư sinh, chỉ cần trải qua chiến trường thì đều sẽ không nghĩ như vậy.
Vân Dương nhìn Kế Linh Tê:
- Hồng hộc…
Đông Thiên sứ giả thở hổn hển, tựa như muốn phun hết thảy gan ruột ra ngoài, mặt mũi đầy xanh tím, Huyền khí quanh thân có dấu hiệu hỗn loạn:
- Còn kéo dài như vậy… chỉ sợ Vân Tôn còn chưa bị mài chết, chúng ta đã đi trước một bước … tối thiểu nhất thì cũng kiên trì không nổi, hiện tại… tim ta như muốn bị thở bay ra khỏi miệng, công thể của ta đã hơi sụp đổ, nếu không nhanh chóng áp chế điều tức, lúc nào cũng có thể khiến khí tán công tiêu, thân tử đạo tiêu…
Mấy người khác cũng le đầu lưỡi, muốn trả lời mà không có sức, vừa thở hổn hển, vừa gật đầu tán đồng.
Kỳ thực không chỉ có bọn hắn kiệt lực, mà ngay cả Niên tiên sinh cũng tràn đầy xanh tím, lực bất tòng tâm, cơ hồ không nói nổi một lời.
- Hiện tại, ai đang tổ chức… tiến công?
- Là… Hạ Thiên cùng thu thiên đang nỗ lực duy trì… hô hô… có điều, đoán chừng bọn hắn cũng không kiên trì được bao lâu, các huynh đệ đều mệt mỏi đến thảm rồi a, duy trì hình thức tiêu hao lâu như vậy, hô hô… mặc kệ là ai cũng khó mà duy trì.
- Nhưng… khẳng định, Vân Tôn bên kia còn khó chịu hơn!
Niên tiên sinh thở dốc:
- Nhân lực chúng ta hơn xa đối phương, ngâu nhiên còn có cơ hội thở dốc, hai người họ lại không có nửa cơ hội nghỉ ngơi, coi như làm bằng sắc, hiện tại cũng sắp nên sụp đổ.
- Cho nên hiện tại… hai bên chỉ đang so đấu ý chí, xem ai có thể kiên trì đến cùng thì người đó thắng!
Hô hấp của Niên tiên sinh từ từ vững vàng hơn một chút, hai mắt phát sáng như thiểm điện:
- Ta không tin, Vân Tôn có thể kiên trì hơn cả Tứ Quý lâu chúng ta!