Ta Là Chí Tôn

Chương 866 : Quyết chiến Thiên Huyền nhai (21)

Ngày đăng: 09:10 30/04/20


Bốn khối thần cốt óng ánh như ngọc, bị Vân Dương vứt như vứt giày cũ, vẫn lóe sáng rạng rỡ.



Bốn khối thần cốt vừa rời tay Vân Dương, đã tự ánh lên phong thái chói lọi, băng sương tuyết khí quang quẩn lấy kiếm khí bén nhọn, khí tức bốn khối thần cốt hợp dòng, bay thẳng cửu tiêu, mỹ lệ không gì sánh được.



Một khối xương ống chân, một khối xương cổ, một khối cột sống, một khối sương sườn.



Chính là thần cốt mà tứ đại Tôn giả Băng Sương Kiếm Tuyết để lại ngày đó, không chút mảy may sai lầm!



Vân Dương ném thần cốt, cười lạnh một tiếng, quay người mà đi:



- Sớm ngày mai, ta chờ ngươi ở cửa vào Cửu Tôn miếu! Đến lúc đó, nhất quyết tử chiến, người thắng không thẹn, kẻ thua không hối! Đã như đến hôm nay, chỉ thế mà thôi!



Nói xong, Vân Dương kéo tay Kế Linh Tê, cười lạnh quay người rời đi, không chút quay đầu.



Niên tiên sinh có lòng muốn nói, lại cũng không nói ra miệng, kinh ngạc nhìn bốn khối thần cốt trên đất, giật mình xuất thần.



Hắn cả đời làm bạn với thần cốt, nào có thể không nhìn ra khí tượng bốn khối kia?



Bốn khối thần cốt bị Vân Dương vứt bỏ như giày cũ này, mỗi một khối đều được ôn dưỡng vô cùng tốt. Nhất là khí tức trên từng khối đều lộ ra vô cùng nồng đậm, thậm chí so với thần cốt trên người đám Thần sứ của Tứ Quý lâu hiện nay, đều hoàn mỹ hơn nhiều.



Bốn khối thần cốt, nằm trên đất lóe lên hào quang óng ánh, khiến người nhìn thấy mà say mê.



Niên tiên sinh nhìn thấy linh vật trước mắt, nhất thời có chút do dự.



Cầm, hay không cầm?



Tình huống trước mắt thực sự không thích hợp. Trước đó Vân Dương còn biết hắn thu di cốt, lấy thần cốt, nhất định còn có nghi hoặc, như vậy không ngăn cản thì thôi, giờ lại còn thoải mái đưa ra bốn khối thần cốt, chuyện ngoài ý muốn này, nhất định còn có dụng ý khác, nào có khả năng cứ vậy cho hắn được? Niên tiên sinh tự hỏi, đổi lại là hắn, dùng bao tâm lực để ôn dưỡng thần cốt đến tốt như vậy, tuyệt không dễ dàng bỏ qua, tất sẽ phải có toán tính không nhỏ!



Chẳng lẽ lại phải từ bỏ?!



Thế nhưng…




- Hơn nữa, hắn đã có kinh nghiệm đối phó với đám Đao Kiếm Tuyết Sương Băng, cho nên dù có ngoài ý muốn, cũng có thể thong dong ứng đối. Mà người đột nhiên nhận lấy thần cốt, nhất định sẽ không thể lập tức phù hợp, chỉ cần có một chút sơ hở bị bắt lấy, như vậy chính là kết cục chết chắc!



- Coi như chúng ta hoài nghi, cuối cùng từ bỏ không dùng thần cốt, thì trong lòng vẫn sẽ có suy nghĩ. Chẳng may chiến cuộc bất lợi, khẳng định sẽ có người thầm hối hận.



- Một khi sinh hối hận, tâm cảnh sẽ xuất hiện vấn đề, sai lầm cũng theo đó mà tới.



- Mà sơ hở sai lầm như vậy, một chút cũng là trí mạng!



- Vân Dương đưa thần cốt này, tất không vượt ngoài hai dụng ý trên. Thực đúng là khó trách hắn… xưa nay hắn làm việc đều dùng dương mưu, tựa như trước đó, lấy thân làm mồi nhủ, tương kế tựu kế, chẳng phải cũng là dương mưu…



- Còn hiện tại, cũng là dương mưu? Đem thần cốt vứt ở đây, để chúng ta nhìn mà khó chịu… quả là giỏi tính toán!



Niên tiên sinh cười lạnh một tiếng, trong mắt ánh lên thần sắc tàn nhẫn, lẩm bẩm nói:



- Chỉ tiếc tâm tư của ngươi, lại chỉ có thể làm áo cưới cho ta… bởi vì ngươi mãi mãi cũng không biết, mục đích mà ta thu thần cốt để làm gì, câu tự làm tự chịu, e cũng chỉ đến vậy là cùng…



Hắn mau chóng bay đi, ống tay áo cuộn một cái, thu lại bốn khối thần cốt trên đất, cười lạnh một tiếng, quay đầu mà đi.



- Vân Tôn, dương mưu của ngươi bị ta khám phá, ngươi còn có thể làm gì? Nếu ngươi biết, chính bốn khối thần cốt mà ngươi cho ta, lại chính là nguyên nhân chính giết ngươi, lại không biết ngươi sẽ có cảm tưởng thế nào? Ha ha ha…



Niên tiên sinh mỉm cười, nghênh ngang rời đi.



- Vân Tôn, sớm ngày mai, ngươi nhất định sẽ phải giật nảy mình, người có át chủ bài vượt giới hạn đương thế, cũng không chỉ có mình ngươi.



Nồng vụ lóe lên, thân ảnh Niên tiên sinh biến mất.



Qua hai canh giờ.



Vân Dương mới nhẹ nhàng xuất hiện, nhìn vào trong sân, thần cốt quả đã bị Niên tiên sinh cầm đi, không khỏi nhoẻn miệng cười.