Ta Là Chí Tôn

Chương 867 : Quyết chiến Thiên Huyền nhai (22)

Ngày đăng: 09:10 30/04/20


Kế Linh Tê cao hứng đi ra, đưa cái đầu nhỏ nhìn đông nhìn tây, hì hì cười mọt tiếng:



- Thần cốt kia, có phải bị tên họ Niên kia cầm đi rồi không?



Vân Dương gật gật đầu.



- Lần này… khẳng định là gia hỏa kia lại bị ngươi bẫy a?



Kế Linh Tê hắc hắc truyền âm.



Vân Dương trừng nàng một cái, không vui nói:



- Ta là cái người chuyên đào hố bây người sao?



Kế Linh Tê le lưỡi:



- Ngươi không phải sao?!



Vân Dương không còn gì để nói, lập tức đổi chủ đề:



- Đi thôi, chúng ta có thể nghỉ ngơi một đêm, đêm nay, khẳng định sẽ không có vấn đề gì.



- Trận chiến sớm mai, ngươi có nắm chắc không? Hắn đã thu toàn bộ thần cốt, như vậy nhất định còn có mưu đồ khác, ngươi làm như vậy, có quá mạo hiểm không…



Kế Linh Tê lo lắng hỏi.



- Ngay cả ngươi cũng biết hắn có ý đồ khác, nhưng ta lại vẫn quang minh lỗi lạc cho hắn hết.



Vân Dương ung dung thở dài:



- Người như ta, thực sự quá ngu… quá mức kiên trì nguyên tắc rồi a… ai!



- Ọe…



Kế Linh Tê giả bộ nôn khan, lập tức lại phẫn nộ:




Trận thế trùng điệp này, vốn là thiết kế nhằm vào ba người Lăng Tiêu Túy, uy năng hiệu dụng đương nhiên không nhỏ, cho nên lấy năng lực của Quân Mạc Ngôn, cũng chỉ có thể bất lực lượng vòng ngoài, không thể làm gì.



Quân Mạc Ngôn thầm ai thán, chẳng lẽ hắn vượt vạn dặm gấp rút tiếp viện, lại chỉ có thể đứng ngoài không thể vào? Nhìn thấy con của cố nhân thân hãm tử địa, gấp rút chạy tới tiếp viện, phát hiện đại chiến còn chưa kết thúc, nhưng giờ ngay cả cửa cũng không thể vào?



Quân Mạc Ngôn chưa bỏ ý định thăm dò, không ngừng tìm kiếm khắp nơi, nhưng thủy chung không thể tìm thấy bất kỳ lỗ hổng nào để có thể chui vào.



- Ai bày trận này? Lại có thể chu đáo chặt chẽ đến vậy, thủ bút này cũng thực quá lớn a?



Giờ phút này, Quân Mạc Ngôn phiền muộn muốn chết, lại càng nóng lòng như lửa đốt.



Tờ mờ sáng.



Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu mang thẻo vẻ mặt phong trần mệt mỏi chạy tới, chỉ tiếc đối mặt với trận thế kín như thùng sắt này, hai người cũng lực bất tòng tâm.



Khi ba người vừa mới chạm mặt, đều cảm thấy vui mừng quá đỗi, tự thấy phe mình tụ tập ba người có tu vi cao nhất thiên hạ, có trận nào mà không thể phá?!



Thế nhưng, thực tế bọn hắn liên hợp lại, vẫn bị trận thế ngăn ở bên ngoài, vô năng tiến nửa bước!



Ba người liên tục thử nghiệm, thế nhưng tất cả đều vô dụng, không khỏi đưa mắt nhìn nhau, im lặng nửa ngày.



Độc Cô Sầu thở dài một tiếng:



- Đạo thuật có chuyên công, Trận Đạo chi học quả là có độc đáo, ba người chúng ta liên thủ vốn không gì không thể phá, thế nhưng trận thế này nối trận với trận, vòng vòng đan xen, lại càng cắm rễ với địa thế, thực sự khó mà rung chuyển!



Quân Mạc Ngôn cũng nói:



- Ta tới trước các ngươi một chút, từng thôi động cực hạn uy năng cường công, xem có thể chạm đến căn cơ đại trận này hay không, thế nhưng cũng chỉ như kiến càng leo cây. Giờ ba chúng ta liên thủ, tình thế dù tốt hơn nhiều, thế nhưng chí ít cũng phải mất ba ngày trở lên, nếu không khó mà triệt để công hãm trận này!



Lăng Tiêu Túy nhíu mày, lắc đầu nói:



- Nếu Cố Trà Lương không đi Huyền Hoàng giới thì tốt rồi, bói toán chi đạo của hắn am hiểu xu cát tị hung, có thể chỉ cho chúng ta tránh cường công yếu. Còn giờ, coi như ba người chúng ta nỗ lực cường công, ba ngày sau có thể oanh bạo toàn bộ Thiên Huyền nhai, Vân Dương có thể chờ được sao?



Ba người lập tức ảm đạm, cái cảm giác hữu tâm vô lực này, thực sự khiến người muốn phát điên, thế nhưng thực sự là lực bất tòng tâm, có thể làm gì được?