Ta Là Chí Tôn
Chương 886 : Động Thiên Phúc Địa
Ngày đăng: 09:11 30/04/20
Kế Linh Tê bối rối không thôi, vốn đã kinh hoảng, nay lại nhìn đám người này thấy Vân Dương
xuống lâu không lên, chắc là dữ nhiều lành ít, thế mà bắt đầu cười trên nỗi đau khổ của người khác.
Đám người dứt khoát không đi, đứng bên hồ nhìn Kế Linh Tê xuống dưới tìm, một lần lại một lần, mỗi lần nàng lên liền giả mù sa mưa tới an ui vài câu, nhìn từ mặt ngoài không có điểm sơ sót, chít ít không cho Kế Linh Tê cái cớ giận chó đánh mèo.
Nhưng cái vẻ mặt cười trên nỗi đau khổ của người khác, lại hiện rõ rành rành.
Một lần hai lần, Kế Linh Tê đã sớm tức giận, càng ngày càng bạo, đột nhiên bạo phát.
Tới hỏi thăm ta là cảm thấy an ổn? Ta muốn giết các ngươi, còn cần lý do sao?
Cần sao?!
Không cần sao?
Đúng là không cần!
- Dù Vân Tôn có thân tử đạo tiêu, cũng không đến lượt đám cặn bã các ngươi đến cười trên nỗi đau của người khác! Chết cả cho ta a a a…
Kế Linh Tê nổi bão, lập tức động sát!
Vừa ra tay lập tức đập bốn tên thành huyết vụ, mà không làm thì thôi, đã làm thì không có chuyện ngừng, lập tức triển khai truy sát đối với bảy người còn lại!
Vốn đã phiền muộn, bi phẫn không chỗ phát tiết, vừa hay lại có mấy tên khốn kiếp ở bên châm ngòi thổi gió, cười trên nỗi đau của nàng, nào còn nhớ cái gọi là khí độ phong phạm!
Ai cho các ngươi ăn gan hùm mật gấu, dám đứng trước mặt ta mà trào phúng Vân Tôn?
Chẳng lẽ thấy lão nương tốt tính vậy sao?
Kế Linh Tê dựng thẳng lông mày, đại khai sát giới, trước sau chỉ một lát, mười một người đã cùng xuống cửu tuyền.
Nói ra, thực sự đúng là mười một người này tự tìm đường chết, ở đây tu luyện quá lâu, dẫn đến tâm cảnh xa xa không đủ, tiến không có võ dũng chi tâm, lui không có lão luyện chi ú, bè lũ xu ninh, ngông cuồng trêu chọc cường giả, sao không đáng chết? Có gì cần bàn cãi?
Từ khi tên gia hỏa nói bản thân hắn đứng nhìn người nhà bị giết, Kế Linh Tê đã sớm có sát cơ, muốn trực tiếp xử lý đám người này. Nhưng Vân Dương không muốn bẩn tay, Kế Linh Tê miễn cưỡng mới nhịn sát niệm.
Không nghĩ tới, đám gia hỏa này lại bị mỡ heo làm mê muội tâm trí, may mắn lách được một kiếp lại tiếp tục đâm đầu vào Tử Môn quan, tự tìm đường chết thì không thể sống mà.
Một tiếng oanh minh cuối cùng, gia hỏa thứ mười một cũng mất mạng trên tay Kế Linh Tê.
Vân Dương: “…”
Thực sự hắn không biết, Kế Linh Tê lại đang nghĩ: Tiến vào không gian thần thức của hắn, chẳng phải hắn muốn làm gì thì làm? Muốn nhìn gì thì nhìn sao? Trong không gian thần thức… hắn chính là tồn tại vạn năng, cho dù nhìn hết thân thể nàng…
Thậm chí, tiến vào không gian thần thức của hắn, có gì khác với chuyện bị Vân Dương tiến vào thân thể nàng, như vậy sao được!
Hừ!
Ta quyết không thể vào!
Đời này tuyệt không vào!
Nữ nhi nhất định phải thận trọng!
Càng nghĩ càng cảm thấy Vân Dương đáng giận đến cực điểm, dám tiết độc tôn nghiêm nữ nhi người ta, nhịn không được mà quay đầu hung hăng mắng:
- Lưu manh! Háo sắc! Vân Dương, cái đồ nhà ngươi, quá bỉ ổi!
Vân Dương: “…”
Ta làm gì?
Ta nói gì?
Đến cùng tại sao lại đột nhiên biến thành lưu manh, sắc lang, bỉ ổi?
Sao ta không hiểu chuyện gì vậy chứ?
Tại sao lại nói ta như vậy?!
Lần này, thần thức của Vân Dương thực sự chịu tổn thương không nhẹ, tĩnh dưỡng những ba ngày, mới miễn cưỡng khôi phục phân nửa.
Trong mấy ngày nay, cho dù không có Tinh Thần Thiết làm dẫn, đại trận Thất Tinh hồ vẫn tiếp tục hoạt động như thường, mỗi lúc trời tối, vẫn có tinh quang chi lực giáng xuống, khí tượng không khác ngày thường…
Nhưng Vân Dương sớm đã minh ngộ, đêm trăng tròn tuyệt sẽ không có cảnh tượng như trước nữa.
- Nhưng vô luận thế nào, nơi này vẫn tính là động thiên phúc địa.