Ta Là Chí Tôn

Chương 89 : Phúc tinh tiện thần

Ngày đăng: 08:59 30/04/20


- Nếu đã không thể lấy lực lượng của bản thân để ứng phó, vậy ta nên làm như thế nào?



Hai mắt vân dương sáng lên, lầm bẩm:



- Tên tiểu tử đông thiên lãnh kia hẳn là đã thắng rồi chứ? Sao còn chưa tới trả nợ…



Khi vân dương mới nghĩ tới đây.



Đột nhiên một tiếng kêu truyền tới từ cửa chính:



- Lão đại! Lão đại có ở nhà không? Tiểu đệ đến bái phỏng ngươi a cạc cạc cạc…



Thanh âm này vừa dâm đãng vừa đê tiện, lại còn mang theo một cỗ tư vị hèn mọn không nói ra được.



Vân dương lập tức sửng sốt.



- Cổ nhân nói không sai a. Người thiên đường thật con mẹ nó tà, mới nhắc rùa rùa liền đến ba ba…



- Mau mau mời đến!



Vân dương cao giọng nói.



Thật không có lúc nào như lúc này mà hắn mong tên tiểu tiện nhân này đến. Vừa nãy mới nghe thấy thanh âm của đông thiên lãnh, trong lòng vân dương còn có chút kích động cùng với phấn chấn: oa, người đưa tài nguyên đến rồi, người đem tay chân đến rồi!



Kỳ thật không cần vân dương nói cái gì mà mới đến hay không mời đến, đông thiên lãnh đã không kịp chờ chủ nhân đồng ý, có chút gì đó lén la lén lút vọt vào.



Người còn chưa tới, đầu song đầu thiên sư dưới áo choàng của hắn đã vọt đến bên người vân dương, lắc đầu vẫy đuôi, vui vẻ vô cùng.



- Hôm nay… sao lại đổi trang phục?



Vân dương trừng mắt.



- Ta thắng a, sao còn phải mặc đồ xanh?



Đông thiên lãnh cười đắc ý:



- Hiện tại kẻ phải mặc đồ xanh từ đầu tới chân, chính là ba người bọn hắn!



Vân dương gãi đầu:



- Thắng?



- Thắng!



Bộ dạng đông thiên lãnh đầy vẻ nịnh nọt, cơ hồ hắn muốn rạp đầu xuống đất mà cúng bái:



- Lão đại, người chính là thần nhân! Là tuyệt đại thiên tiên hạ phàm a! Lão đại ngài… ta sùng bái ngài như thiên huyền đại hà, như vô tận biển sâu, như núi tuyết lồng lộng, như vô thượng thần mạch… a, dùng câu điểm đá hóa vàng cũng không thể hình dung khả năng của người, người ngay cả điểm phân cũng thành vàng a…



Đông thiên lãnh mang theo vẻ thành kính phát ra từ đáy lòng:



- Lão đại a… ta đối với ngươi… ta ta… ta yêu ngươi a! Ta yêu ngươi yêu đến…



- Ngừng!



Toàn thân vân dương đã sớm nổi da gà, từng đợt khí lạnh phát ra từ tâm can phế phủ, khiến hắn không tự chủ mà rét run. Hai mắt đều có chút đăm đăm…



- Con mẹ nó!



Vân dương thốt ra, cũng chỉ có ba chữ này.




- Ta lười so đo với ngươi!



Vân dương trợn trắng mắt:



- Vậy cũng không đủ a.



- Ba kẻ nghèo hèn bọn hắn không có tẩy tủy đan, bản thiếu cũng không rảnh bức ép bọn hắn, vì vậy quy ra tiền, mỗi tên 300 huyền tinh.



Đông thiên lãnh nịnh nọt:



- Lão đại, ta không có chút hư giả lừa dối ngươi a…



Vân dương hừ một tiếng:



- Hộ vệ của ngươi đâu?



- Hộ vệ vẫn ở khách sạn a… ta trộm chạy ra ngoài.



Đông thiên lãnh hì hì cười mấy tiếng:



- Vừa vặn mấy ngày nay có chút việc, khiến hai tên kia bận sứt đầu mẻ trán, đi thăm hỏi họ thu kia, ta mới có chút khoảng trống.



- Họ thu?



Vân dương sững sờ.



- Chính là tên hoàn khố thu gia kia! Thu vân sơn! Hắn thực là một tên bại gia tử chuyên gây chuyện thị phi…



Đông thiên lãnh mặt mày hớn hở, hết sức vui mừng:



- Mấy ngày trước hắn đi thanh vân phường, sau đó không biết sao mà hắn cùng người khác đánh cược, nói trong ba tháng thu phục vân túy nguyệt, thế là liền bắt đầu theo đuổi…



- Kết quả là vừa mới theo đuổi được mấy ngày. Lại bị hậu trường cứng sau lưng vân túy nguyệt quất lại, tên gia hỏa thu vân sơn thua cuộc thì cũng thôi, lại còn bị thúc thúc hắn đánh đến chết đi sống lại, nghe nói thiếu chút nữa trứng trứng cũng bị đá nát… bây giờ còn đang nằm liệt nửa sống nửa chết ở nhà thúc thúc hắn đâu…



Thu vân sơn? Thanh vân phường? Vân túy nguyệt?!



Nhãn tình vân dương sáng lên, lập tức biểu lộ bộ dạng tràn đầy phấn khởi:



- Vậy mà còn có chuyện như thế? Mau nói cho ta, ha ha, ta thích nghe nhất à mấy chuyện người khác gặp xui xẻo…



Vân dương một bộ bát quái, khiến đông thiên lãnh cảm thấy như gặp tri kỷ, vỗ đùi:



- Lão đại, người không hổ là lão đại của ta a, ta cũng thích xem người khác gặp chuyện không may oa ha ha ha… hai ta thực là anh hùng sở kiến lược đồng…



Hiện tại, vân dương đối với tên gia hỏa đông thiên lãnh này có chút không hiểu càng ngày càng thích.



“Tiện nhân này mặc dù rất tiện, bất quá, thực là phúc tinh của ta a.”



“Lúc ta thiếu tài nguyên, hắn tới đưa tiền thắng cược. Khi ta thiếu tin tức, hắn liền thuận mồm đưa tin tức. Đến lúc ta thiếu tay chân… nhìn bộ dạng này của hắn, tìm mấy cái tay chân cũng không thành vấn đề a…”







-----------



Phóng tác: xonevictory



-----------