Ta Là Chí Tôn
Chương 890 : Tiểu mập mạp kỳ lạ
Ngày đăng: 09:11 30/04/20
Bóng người trên không trung trợn mắt hốc mồm.
- Không phải chứ?! Theo lệ thường mà tính, cùng lắm là bồi thường cho người mới phi thăng một chút linh khí, thường thường… phi thăng giả có thể khiến cây cối ba bốn trượng xung quanh hơi uể oải chút là thôi, thế mà hôm nay, trực tiếp hút khô một ngàn năm trăm dặm sơn lâm? Chuyện này… chuyện quái gì xảy ra vậy chứ? Chẳng lẽ người này tu luyện Tà Đạo pháp môn, chuyên môn thôn phệ sinh linh sinh tức?!
- Mà dù thế thì sao, có quan hệ gì với ta cơ chứ? Vẫn là tranh thủ rời đi mới là đúng đắn.
- Còn phải tìm hiểu xem lai lịch của người này là gì nữa. Chẹp chẹp, loại người này, nhất định gặp phiền phức lớn…
Bóng người trên không trung xoát cái liền biến mất.
Giờ phút này, trong không gian thần thức của Vân Dương, Lục Lục duỗi lưng một cái, phiến là càng thêm xanh biếc khỏe mạnh, sau đó lại tiếp tục ngủ say.
…
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
Trong đầu hắn vẫn như một đoàn sương mù, không thể hiểu nổi chuyện xung quanh:
- Ta đường đường chính chính dùng con đường phi thăng tới Huyền Hoàng giới, sao lại trực tiếp ném ta tới đây? Chẳng lẽ không cần làm thủ tục nhập tịch? Chẳng lẽ không có người tiếp dẫn, an bài chuyện tiếp theo? Chẳng lẽ…
Trong lúc nhất thời, vô số nghi vấn hiện lên trong lòng hắn, tất cả đên nan giải.
Mãi cho đến nửa ngày sau, bụi bặm lắng xuống gần hết, Vân Dương mới ý thức được một điều: Bản thân thực sự bị ném tới đây.
Ừm, xác định không có bất kỳ người nào tới tiếp đãi.
- Con mẹ nó, dù gì bản công tử cũng là đệ nhất cao thủ dưới hạ giới… tại sao đến thế giới này mà lại không có ai nghênh tiếp? Thậm chí còn không nhìn thấy cả một người sống? Trực tiếp ném ta tại cái nơi ngàn dặm hoang vu không một bóng người này… rốt cục là muốn làm gì? Có ý gì?
Vân Dương nói nhỏ, đầy không vui, trạng thái thần hoàn khí túc vừa rồi lập tức không còn sót lại chút gì.
Thu thập tâm tình, ngẩng đầu nhìn thiên tượng để xác định phương hướng, lại đột nhiên nhìn thấy một điểm đen không ngừng phóng đại, tựa như lưu tinh trụy lạc rơi xuống, oanh một tiếng vang, điểm đen kia cường thế rơi vào một mảnh tro bụi khó khăn lắm mới lắng xuống được.
- Ngươi là ai? Cánh rừng này đâu? Ngươi ngươi… lẽ nào lại như vậy? Vừa rồi có phải ngươi đã thấy ám hiệu của tiểu gia đúng không?
Không đợi Vân Dương đáp lời, đã hung tợn nói tiếp:
- Tặc tử to gan, thực sự là tặc tâm bất tử mà, đã như thế, hôm nay tiểu gia liều mạng với ngươi!
Một tiếng hổ gầm, bày ra tư thế liều mạng, bi phẫn nói:
- Tới đi tới đi, hôm nay tiểu gia quyết phải kéo theo cái đệm lưng như ngươi, thỏ gấp còn cắn người, tên tiểu bạch kiểm nhà ngươi lại dám bắt nạt ta như thế! Còn có thiên lý không a…
Vân Dương nổi đầy hắc tuyến.
Con hàng này, nào chỉ kỳ quái, rõ ràng chính là có bệnh a!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tiểu mập mạp không tiếp tục nói nhảm, đã hóa thành một đạo thiểm điện tròn trịa, nhảy lên áp sát, trong tay tung ra một cây roi dài kim quang lóng lánh, cường thế đột kích.
Vân Dương thấy tên mập mạp đánh tới, không chút bối rối, định thần nhìn lại, đã phát hiện trường tiên trong tay tiểu mập mạp không tầm thường, phía đầu roi còn có một viên cầu sáng long lanh, rõ ràng là một cây trường tiên đặc dị… Lưu Tinh Chùy!
Vân Dương khẽ đổi tâm niệm, đột nhiên giương tay quát:
- Chậm đã!
Sưu!
Tiểu mập mạp như bị rắn cắn, lập tức lui lại mấy chục trượng, hét lớn một tiếng:
- Ngươi sợ? Biết sợ là tốt!
Lưu Tinh Chùy cũng theo hắn lui mà thu về, vèo một cái, suýt tự nện vào đầu mình.