Ta Là Chí Tôn

Chương 891 : Ta là Tiền Đa Đa

Ngày đăng: 09:11 30/04/20


Nhìn tiểu mập mạp bị dọa đến trắng bệch, Vân Dương không biết nên khóc hay nên cười, ta làm gì cơ chứ?



Rõ ràng chỉ mới nhấc tay thôi mà, ngươi đã lại như chim sợ càng cong mà lui tới vài chục trượng…



Vân Dương nói:



- Cái gì mà tặc tâm bất tử, cái gì là khinh người quá đáng? Lời các hạ nói thực sự vô căn cứ, ta căn bản không biết ngươi, nhiều lắm chỉ là người qua đường trùng hợp gặp phải, cần gì làm to chuyện?



Vân Dương không sợ, nhưng hắn cũng mới chỉ đến Huyền Hoàng giới, chưa quen cuộc sống ở đây, nếu như có thể không cần chọc phiền toái, như vậy thì không chọc là tốt nhất.



Nhất là trong lời nói của tiểu mập mạp kia, rõ là có vấn đề, Vân Dương nào có thể gánh oan cho người khác!



Tiểu mập mạp sững sờ, hồ nghi nói:



- Tiểu bạch kiểm ngươi tới đây không phải là để đuổi giết ta? Đuổi bắt ta? Chà đạp ta? Làm ta sao?



Hắc tuyến trên trán Vân Dương càng sâu thêm bảy phần:



- Không phải, ngươi có muốn thì ta cũng không theo được được chứ?!



Tiểu mập mạp cười ha ha, thần sắc lập tức dễ chịu hơn, tiếp đó liền thu roi lại, nở một nụ cời Thiên Quan Tứ Phúc, đầy nhiệt tình chắp tay thi lễ:



- Ta nói a… cừu nhân của ta sao có thể anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong khiến người vừa nhìn liền khuynh đảo như thế… hóa ra là bạn hiền tới, hữu duyên hữu duyên.



Bạn hiền? Hữu duyên?



Không phải người truy sát thì lại thành bạn hiền?



Chẳng lẽ đây chính là duyên phận trong nhận biết của ngươi?!



Khuôn mặt tròn trịa của tiểu mập mạp đầy ý cười thân thiết, còn có mấy phần hâm mộ nịnh nọt:



- Ca, ngươi nói cho ta đi, ngươi làm thế nào để anh tuấn như thế? Tiểu đệ thực sự ước ao ghen tị a!



Vân Dương nhất thời đổ mồ hôi lạnh, giương tay lên:



- Dừng lại, ta với ngươi có quen như vậy sao? Ta là một người qua đường được chứ?!



Tiểu mập mạp cười ha ha một tiếng:
- Đến giờ còn dám làm vậy với ta, chẳng những gan lớn hơn người, đầu óc cũng rất hơn người nha. Nói đi, ngươi là ai?



Vừa nói vừa dùng má đao áp má tiểu mập mạp, cảm xúc lạnh buột nhất thời khiến tiểu mập mạp nổi da gà.



Tiểu mập mạp run lẩy bẩy, mặt mũi xám trắng, mồm miệng không rõ:



- Đại… đại ca… ngài ngài ngài… xin ngài… thu đao trước… tiểu đệ, tiểu đệ… tiểu đệ mắc tiểu…



Vân Dương vẫn để dao dán sát mặt tiểu mập mạp, ôn nhu nói:



- Đừng sợ, đao của ta rất nhanh, đợt lát nữa chặt đầu ngươi, tuyệt đối sẽ không đau đâu, ta cam đoan đó.



Tiểu mập mạp cầu xin,



toàn thân run rẩy không ngừng, đột nhiên đũng quần nóng lên, lập tức lâm ly gào khóc:



- Ta… ta sợ như vậy a…



- Nói!



Vân Dương càng thêm lạnh lẽo.



Người nào đó tự xưng bị bệnh thích sạch sẽ, thế nhưng lúc này cũng không lập tức rời đi, đành phải vận Huyền khí hộ thể, cách ly cái khí tức nào đó ở bên ngoài, khẩu khí lúc này còn có thể tốt mới là lạ!



- Van ngài, nhất định phải giữ ổn tay a, đây thực sự là hiểu lầm…



Tiểu mập mạp nước mắt nước mũi ròng ròng:



- Ta nghĩ rằng ngươi là đám hỗn đản truy sát ta… muốn lấy bảo vật trên người ta, cho nên ta mới… ca, hiểu lầm a, trời đất chứng giám a!



- Bảo vật? Bảo vật gì?



Vân Dương nghe vậy không khỏi sững sờ, bản năng truy vấn.



Bộp một tiếng, tiểu mập mạp hung hăng tự bạt tai mọt cái, ảo não tới cực điểm:



- Cái miệng thối tha, cái gì cũng phun ra ngoài!