Ta Là Chí Tôn
Chương 892 : Vạn Cảnh Băng Lan
Ngày đăng: 09:11 30/04/20
- Bảo vật?
Ánh mắt Vân Dương lập tức trở nên nguy hiểm:
- Ừm?!
- Ca… ca ca… ta nói… ta nói…
Tiểu mập mạp như chết cha chết mẹ:
- Chuyện là như này… lần này ta ra ngoài chơi, không biết thế nào lại có người biết trên người ta có một gốc Vạn Cảnh Băng Lan… sau đó bị đám người không biết xấu hổ kia truy sát, ta một đường trốn trốn, thực sự không có thiên lý mà…
Hắn dàn dụa nước mắt, ngẩng đầu nhìn Vân Dương:
- Vừa rồi thực sự là ta nghĩ ngươi cùng một bọn với đám người xấu kia… ta thực sự không có chủ tâm, ngươi nhất định phải tin tưởng ta a.
Vân Dương từ chối cho ý kiến, trầm giọng nói:
- Vạn Cảnh Băng Lan? Ở đâu, lấy ra cho ta xem một cái, chứng minh ngươi không nói đối, ta còn quyết định có tin hay không.
Tiểu mập mạp nháy nháy mắt, nhỏ giọng nói:
- Ca, ngươi nhất định phải tin tưởng ta, nhất định nhất định a, Băng Lan kia, ta đã cho người đưa về nhà a.
- Đưa về nhà?
- Đúng đúng, đã đưa về nhà!
Tiểu mập mạp gật như gà con mổ thóc.
Vân Dương ừm một tiếng:
- Nói như vậy, nếu ta tìm được một gốc Băng Lan, chính là cơ duyên của ta, chí ít không phải là gốc Băng Lan của ngươi a, đúng không? Dù sao Băng Lan của ngươi cũng đã đưa về nhà.
Tiểu mập mạp nở nụ cười toe toét:
- A, đúng a đúng a, chính là như vậy, thiên lý công đạo, trời đất chứng giám.
- Mập mạp, ta mặc kệ ngươi có phải là Tiền Đa Đa hay là cái quái gì cũng được, từ giờ trở đi, từng câu thành thực cho ta, phàm là có một câu nói dối, ta trực tiếp hủy đóa lan này, sau đó chậm rãi thu thập ngươi, ngươi nói lột da rút gân trước thì tốt, hay là lấy mỡ đi đốt đèn thì tốt hơn?! Hả? Hai cái này đúng là không hề mâu thuẫn, có thể cùng nhau tiến hành a, cũng không biết là có hợp hay không nữa.
Toàn thân tiểu mập mạp run rẩy:
- Mẹ ơi, ta đã biết…
Vân Dương lập tức trừng mắt:
- Ngươi gọi ta là gì?
- Mẹ ơi! Cái miệng thối này… đại ca… đâu là câu cửa miệng của ta a…
Hắn đùng đùng tự bạt tai hai cái, vẻ mặt cầu xin:
- Ta sốt ruột thì gọi mẹ, kinh ngạc thì gọi trời… đây là tật xấu từ nhỏ của ta… ta nói thật a…
Vân Dương dở khóc dở cười, ngửa mặt than nhẹ một tiếng:
- Đầu miệng liền gọi mẹ, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ nói thiên lý công đạo trời đất chứng giám a?!
Thực không nghĩ tới, bản thân hắn vừa tới Huyền Hoàng giới, đã gặp phải một tên dở hơi như này.
Ngươi nói hắn sợ chết, thế nhưng biết rõ Vân Dương có thể nhấc tay tiểu diệt, lại vẫn rất vui vẻ chạy theo…
Còn biết diễn trò nữa, thực sự đúng là…
- Vạn Cảnh Băng Lan!
- Đúng, đúng, Vạn Cảnh Băng Lan này… chính là trân phảm hiếm có, ngoài tác dụng bên ngoài là có thể liệu bệnh thuyên giảm, trị bệnh nan y, khởi tử hồi sinh. Công năng thần kỳ nhất của đóa Băng Lan này chính là… có thể khôi phục kinh mạch, dù là kinh mạch tẫn phế, toàn thân bất hoạt cũng có thể lập tức khôi phục, sinh cơ kéo dài. Đối với võ giả mà nói, thực sự là vô giới chỉ bảo. Đối với võ giả bị phế tu vi, hay là toàn thân bị nện nát thì lại càng là cực phẩm thần vật. Cho dù phải bỏ cái giá lớn hơn nữa, cũng tuyệt không nhíu mày.
Sau khi hiểu rõ Vân Dương không dễ lừa gạt, tiểu mập mạp không dám tiếp tục láu cá, đàng hoàng thẳng thắn nói.
- Nói như vậy, trong nhà ngươi có người tàn tật? Muốn dùng hoa này liệu phục thân thể?
Vân Dương bình tĩnh truy vấn.