Ta Là Chí Tôn
Chương 898 : Nhà nghèo khó sinh nổi con sang
Ngày đăng: 09:11 30/04/20
Vân Dương thở dài
- Đúng vậy, cứ như vậy, nhà nghèo khó sinh nổi con sang.
- Xét cho cùng chẳng phải phân bổ linh khí giữa các cấp độ trong thế giới này chênh lệch quá nhiều…
Tiểu mập mạp cười gian xảo:
- Ngươi nghĩ thử xem, cho dù ngươi là thiên tài tuyệt thế, có công pháp cao thâm thích hợp. Thế nhưng cho dù ngươi tu luyện 100 năm… thậm chí tiến độ còn không bằng những môn phái đỉnh cấp tu luyện một ngày… Ngươi làm sao cạnh tranh cùng người ta? Bị tình đó thế ép buộc chỉ có thể gia nhập môn phái mới có hy vọng tiến bộ. Nhưng muốn gia nhập môn phái nhất là những đại tông môn đâu phải chuyện dễ. Đường tu luyện gian nan đâu phải câu nói suông!
Thần sắc Vân Dương nghiêm nghị chưa từng có.
Đúng vậy, cả đời tu giả bình thường mới bằng một ngày của đệ tử tông môn siêu cấp!
Vậy so thế nào được?
Theo lời tiểu mập mạp… Muốn đơn thương độc mã tranh giành thiên hạ tại Huyền Hoàng giới không phải gần như không có khả năng mà thẳng thắn là tuyệt đối không thể nào!
Ngay lúc Vân Dương xoắn xuýt trong tâm trạng tiêu cực đó, lại nghe tiểu mập mạp nói:
- Mặc dù môn hạ những thế lực có Thiên Vận Kỳ tử tinh hay Thiên Vận Kỳ màu kim cơ bản đều không hành tẩu giang hồ. Thậm chí cho dù hành tẩu giang hồ hơn chín phần chín cũng không bộc lộ thân phận… Đẫu sao với lai lịch bối cảnh thân phận bọn họ, một khi cạnh tranh hay giao đấu cùng người khác… Thật quá mức khi dễ người ta.
- Nhưng cho dù các thế lực chỉ có Thiên Vận Kỳ màu đen màu xanh cùng màu bạc cũng đủ để khinh thường những người cùng thế hệ, coi rẻ giới tán tu giang hồ.
Tiền Đa Đa nói đến đây, gương mặt núc ních đầy vẻ phấn chấn.
Cũng phải nói là Vân Dương may mắn, đổi lại một người khác cho dù biết hết những chuyện này chưa chắc đã thích tìm hiểu nhiều thứ, sắp xếp tri thức cẩn thận rành mạch như vậy.
Tu vi Tiền Đa Đa mặc dù không lọt mắt Vân Dương, nhưng khi nói tới những điều Vân Dương cấp thiết muốn biết đúng là thuộc như lòng bàn tay. Trình độ uyên bác của hắn quả xứng với bốn chữ kiến thức quảng đại, cho dù là Vân Dương cũng không khỏi thán phục.
- Đây cũng là con đường thông thiên thăng cấp mà người sáng lập Thiên Vận Kỳ để lại cho tầng lớp tu giả dưới chót nhất.
Vân Dương nghe vậy hai mắt sáng lên, sờ lên cằm lẩm bẩm:
- Còn có việc này, thật thú vị…
Nhìn sắc mặt Vân Dương, Tiền Đa Đa xuỳ một tiếng nói:
- Thú vị? Ngươi tưởng này con đường này dễ dàng lắm ư? Con đường này chẳng qua là cầu độc mộc một đi không trở lại! Dưới mỗi điện đã cố định chỉ có ba thượng cấp sáu trung cấp chín hạ cấp, tổng cộng mười tám môn phái, nhưng ngươi có biết môn phái không Thiên Vận Kỳ có bao nhiêu không? Ngươi có biết bao nhiêu thế lực, bao nhiêu người muốn xông qua cây cầu độc mộc này không?
Vân Dương hỏi:
- Có bao nhiêu? Chẳng lẽ có mấy trăm thế lực, tỷ lệ một trên một trăm?
- Một trên một trăm? Ha ha… Dưới mỗi điện, đánh giá ít nhất… Chắc cũng phải hai ba vạn!
Tiểu mập mạp lạnh lùng nói:
- Ừm, đại khái khoảng số này, hơn nữa còn là số lượng của tất cả bang phái, môn phái, thế gia. Chỉ dùng một trên một trăm là quá ít… Giờ có thấy thú vị hơn không?
Vân Dương rùng mình, nhất thời không để ý tới giọng điệu mỉa mai của tiểu mập mạp.
Hai ba vạn thế lực… cướp đoạt có chín Thiên Vận Kỳ hạ cấp…
Tỷ lệ đó là sao?
Nào chỉ một trên một trăm, phải là một phần vạn, vài vạn mới tìm được một!