Ta Là Chí Tôn
Chương 899 : Đường ở nơi nào?
Ngày đăng: 09:11 30/04/20
- Thậm chí tới tận bây giờ, từ khi có điều lệ cho phép cướp đoạt Thiên Vận Kỳ, môn phái cướp cờ thành công tộng cộng không đủ một trăm.
Tiểu mập mạp dừng lại một chút
- Ừm, đến tận bây giờ, sau con sông thời gian trải dài cả chục vạn năm nay, thế lực thành công không đủ trăm nhà, ngươi có thấy thú vị hơn không?
- Khụ khụ khụ…
Vân Dương lại ho khan, sửng sốt không thể bản phác.
- Thế này có gì mà kinh ngạc? Ngươi biết môn phái hạ cấp lên tới trung cấp, khiêu chiến thành công môn phái trung cấp có bao nhiêu không?
Tiểu mập mạp sắc mặt cực kỳ lạnh nhạt, nghiêng mắt nhìn Vân Dương.
Vân Dương dẫu nhụt chỉ nhưng không yếu thế, cũng lườm lại:
- Bao nhiêu?
- Ta quên rốt cuộc là tám hay chín rồi, dẫu sao cũng không đủ mười.
Tiểu mập mạp liếm liếm môi:
- Còn nữa, từ môn phái trung cấp lên thượng cấp lại có mấy nhà? Cái này ta nhớ rất rõ, bao năm như vậy chỉ có hai nhà, hai nhà mà thôi!
Vân Dương trợn tròn mắt nói:
- Vậy môn phái thượng cấp thăng lên cấp điện có mấy nhà?
Tiểu mập mạp xì một tiếng nói:
- Ha ha, ngài đúng là biết cách tưởng tượng… Môn phái thượng cấp tấn thăng lên cấp điện? Thật không hổ danh cường giả phi thăng, lo nghĩ sâu xa như vậy, mới thế đã lập tức nghĩ tới chuyện xa xôi mức đó. Thứ lỗi, tiểu đệ có hạn, dù sao bằng vào hiểu biết của ta thì… Một nhà…
Hắn cười một lát rồi mới nói tiếp:
Hắn phỏng đoán Vân Dương đang suy nghĩ gì, ngày sau phải hành động ra sao tại Huyền Hoàng giới này!
Lúc này đáy lòng Tiền Đa Đa tràn ngập tò mò, gã mặt trắng trước mắt rốt cuộc định làm gì tiếp?
Điều duy nhất có thể khẳng định là, bất kể Vân Dương lựa chọn con đường nào cũng không dễ dàng!
Sắc trời dần sáng!
Ngoài cửa hang, hạt sương trên phiến lá cọng cỏ lấp loáng ánh sáng.
Vân Dương như lão tăng nhập định, lặng lẽ suy nghĩ.
Tiểu mập mạp bên kia rốt cuộc không nhịn nổi, cẩn thận từng chút một đứng dậy nói:
- Đại… lão đại… Ngài dự định… Làm thế nào? Tiểu đệ mặc dù bất tài nhưng cũng nguyên ra sức trâu sức ngựa!
Vân Dương không buồn để ý tới phản ứng của tiểu mập mạp, hắn đã sớm nhận ra tiểu tử này giờ không biết đi đâu, chẳng còn tiền đồ gì. Đi theo mình ngược lại là đường ra tốt nhất trước mắt, nếu không hắn đã không tận tâm tận lực giảng giải như vậy.
Cứ như sợ mình làm gì lỗ mãng, bất giác phạm phải thiên điều gì đó vậy.
- Vừa rồi ngươi nói Thiên Vận Kỳ màu đen, màu xanh, màu bạc, màu vàng, màu tím… Nhưng mới năm cấp. Chẳng phải ngươi nói sáu cấp ư?
- Khụ, cao nhất có Thiên Vận Kỳ chí cao vô thượng… nhưng… thứ này người bình thường không được biết. Mọi người đều biết có nhưng cụ thể ra sao lại không ai biết.
- Thì ra là thế.
Vân Dương trầm ngâm một chút rồi trở lại vấn đề chính, nói:
- Ngươi muốn ta làm thê nào?
Ngay lúc hỏi câu này, trong lòng Vân Dương lại cực kỳ tỉnh táo, hắn đã có dự định!