Ta Là Chí Tôn

Chương 900 : Con đường gian nan nhất

Ngày đăng: 09:11 30/04/20


Tiểu mập mạp trợn mắt một cái rồi nói:



- Ta nào biết ngài phải làm gì chứ… Ta giờ chỉ muốn cầu xin lão đại ngài… Thời gian vừa rồi hai ta quan hệ, từ khi thấy ngài ta luôn cảm thấy thân thiết hợp ý, chúng ta ký khế ước đi…



- Cái quỷ gì vậy? Quan hệ? Ngươi thấy ta thân thiết? Còn hợp ý ký khế ước?



Vân Dương quay đầu lại nhìn hắn, con mắt trợn tròn, mặc dù đã sớm đoán trước người nào đó sẽ đầu nhập nhưng hắn nói loạn cái gì vậy?



Có biết ngại hay không? Ta đánh ngươi… Ngươi nghiện đòn đúng không?



Gương mặt tiểu mập mạp lộ vẻ xấu hổ:



- Ta… khụ khụ, thật ra… ta hơi cô đơn, muốn kiếm bạn…



Vân Dương suýt nữa cười ra thành tiếng.



Cô đơn? Sao ngươi không nói ngươi trống rỗng tịch mịch cô quạnh? Ông đây bắp tay có to cũng không thể cho ngươi nắm được!



- Ngươi sợ đúng không? Sợ mình một thân một mình lúc nào cũng có thể bị người ta tiễn lên đường?



Vân Dương trêu tức nhìn tiểu mập mạp:



- Đi theo ta thật ra chỉ định tìm một bảo tiêu đúng không? Không chỉ lúc thường có thể nói chuyện đối chút giải sầu bớt cô đơn tan tịch mịch, lúc mấu chốt còn được che chở giúp đỡ đúng không?



Tiểu mập mạp sắc mặt đỏ tới mang tai:



- Cái này… Cái này không mất mặt đúng không?



Vân Dương cười, âm trầm đáp:



- Đương nhiên không mất mặt rồi.



Tiểu mập mạp vui vẻ reo hò một tiếng rồi nói:



- Dẫu sao lão đại ngài vừa đến đây, cho dù có ta lý luận nhưng không có thực tiễn, biết ra sao những không biết tại sao. Chẳng bằng kết đội cùng đi với ta, ít nhất cũng có người dẫn đường có chút hiểu biết, phải không?



Vân Dương gật đầu:
Bất luận Lục Lục, Thiên Ý Chi Nhận, Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, cái nào không phải thần vật vạn thế khó tìm. Vân Dương tự tin gia sản bản thân tuyệt đối không kém hơn thứ gọi là Thiên Vận Kỳ kia!



- Ta còn một câu hỏi cuối cùng.



Vân Dương nói.



- Cái gì…



Tiểu mập mạp đáp theo bản năng.



- Cái gì, ngươi nói cái gì?



Vân Dương bị đáp án của tiểu mập mạp làm cho loạn cào cáo, trả lời vậy là sao, cái gì là cái gì?



Tiểu mập mạp giờ mới bửng tỉnh, tranh thủ thời gian mất bò mới lo làm chuồng:



- À… Ta hỏi là câu hỏi gì?



- Thiên Vận Kỳ này rốt cuộc từ đâu đến? Thứ này huyền ảo kỳ lạ như vậy, chắc chắn lai lịch cũng bất phàm?



Vân Dương trầm giọng nói.



- Thiên Vận Kỳ, tên cũng như ý nghĩa, đương nhiên là bảo vật do trời cao trao cho.



Tiểu mập mạp nghe câu hỏi của Vân Dương lại mơ mơ màng màng, nửa ngày sau mới đưa ra một đáp án rất hư ảo.



- Trời cao trao cho? Nếu Thiên Vận Kỳ là trời cao trao cho nên số lượng đã được định sẵn. Thế thì một môn phái cướp đoạt Thiên Vận Kỳ của môn phái khác rõ ràng là dùng sức mình cưỡng ép thu nhận, câu có phải trời cao trao cho. Nói trời cao trao cho chẳng phải lừa mình dối người ư?



Vân Dương nói.



- Cái này à, hai cái này thật ra không phải là một.



Tiểu mập mạp nhẹ nhàng thở dài nói:



- Cái gọi là trời cao ban cho thật ra về bản chất rất khác biệt với tranh đoạt giữa các môn phái, khác biệt ấy phải nói từ khởi điểm đầu nguồn của Thiên Vận Kỳ...