Ta Là Chí Tôn

Chương 911 : Uỷ khuất của Sử Vô Trần

Ngày đăng: 09:11 30/04/20


- Thế nhưng ngươi còn chưa đấu với ta, làm sao ta tin được ngươi thật sự mạnh hơn ta?



Vân Dương nói:



- Vạn nhất ngươi chỉ phô trương thanh thế thì sao? Tưởng Tử Cực Thiên Tinh của ta dễ cầm à, chỉ nói mấy câu đã muốn lấy đi, điều kiện của ngươi có thành ý quá nhỉ!



Sử Vô Trần nổi giận:



- Sử Vô Trần ta thân nam nhi đầy huyết tính, việc gì phải nói điêu lừa gạt nhà ngươi? Ngươi hỏi thăm chút đi, Tam Thu Kiếm Khách Sử Vô Trần là ai, chưa từng nói không giữ lời!



Vân Dương nhẹ nhàng nói:



- Nam nhân huyết tính sẽ không đi lừa đảo ư? Trên thế gian này kẻ giả danh lừa bịp rất nhiều. Mà này, ngươi nổi danh lắm sao, sao ta chưa từng nghe tên Sử Vô Trần? Còn nữa, ngươi thật sự là Sử Vô Trần ư?



Sử Vô Trần tức tới mức tóc tai dựng đứng, hai mắt trợn tròn nói:



- Xem ra ngươi thật sự muốn đánh một trận rồi?



Vân Dương nhún vai nói:



- Ngươi còn chưa chịu đánh cuộc, việc gì ta phải đánh với ngươi? Ta chỉ để ý tới chuyện đánh cược, ngươi là ai, điều kiện của ngươi ra sao, hay ngươi có gì gì khác ta không quan tâm!



Đánh thì không đánh, lại gặp chuyện uỷ khuất như vậy, tên trước mặt nói năng còn khiến người ta tức chết, Sử Vô Trần chỉ muốn sụp đổ, nghiến răng nghiến lợi nói:



- Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn sao?



Lời này vừa thốt lên, Sử Vô Trần đột nhiên cảm thấy tình thế có dấu hiệu đảo ngược.



Chẳng phải mình tới hỏi tội hay sao?



Sao giờ lại…



Sao giờ lại thành ra như vậy?



- Ngươi thua, làm thủ hạ cho ta. Ngươi thắng, ngươi muốn gì ta cho đấy.




Đây là bí thuật kỳ quái gì vậy, sao quỷ dị như vậy?



Sử Vô Trần còn chưa hết kinh ngạc lại cảm giác một luồng đao phong sắc bén hung hãn đánh từ sau tới, thế tới mạnh không thể đỡ!



Chiêu thức ác liệt như vậy ngược lại khiến Sử Vô Trần không còn kinh ngạc nữa. Chỉ thấy hắn không quay đầu, tuỳ ý lắc người một cái, ba luồng tàn ảnh bắn ra như điện, tiếp đó ba luồng kiếm quang đột nhiên bùng lên đánh ngược lại phía Vân Dương.



Vân Dương thấy thủ đoạn ứng đối của Sử Vô Trần cũng phải kinh hãi.



Vị kiếm khách Tam Thu này kiếm pháp cao minh, không những tuân thủ nghiêm ngặt đạo nghĩa của bản thân, bộ dáng trông còn có vẻ khá thành thật, nhưng một khi thực sự chiến đấu phản ứng lại cực kỳ nhanh chóng. Bất luận phản ứng, ra chiêu, ứng đối, biến hoá, tất cả đều như hạ bút thành văn, thuận buồm xuôi gió.



Đây quả thật là bản năng chiến đấu, còn là thứ bản năng đã khắc sâu trong lòng!



Đây… đây là kinh nghiệm chiến đấu được tôi rèn qua thiên chuy bách luyện.



Thân thể Vân Dương xoay tròn, hoá thành làn gió, đao trong tay lại nhắm thẳng vào đầu, không chút lưu tình bổ xuống Sử Vô Trần phía dưới.



Hắn không sử dụng Thiên Ý Đao Pháp.



Sử Vô Trần thấy thủ đoạn ứng đối của Vân Dương cũng không khỏi kinh ngạc lần nữa, lại vẫn tuy kinh nhưng không loạn, ngược lại lần theo chỗ trống lượn ra ngoài, tiếp đó thân thể gập lại, ngửa mặt trở về, kiếm quang hoá thành một tấm màn ánh sáng, đổ xuống liên tục như thác nước.



Giờ hắn đã hiểu đối phương có bí pháp quỷ dị, có vẻ như chỉ dùng chiêu kiếm đơn thuần khó lòng làm đối phương bị thương cho nên thay đổi sách lược, chuyển thành tấn công phạm vi lớn, thăm dò cực hạn bí pháp của Vân Dương!



Không ngờ thân hình Vân Dương dù mới tụ hợp nhưng ngay trước mắt hắn lại hoá thành một đám mây, vẫn không chịu chút tổn thương sau đòn tấn công của hắn, tiếp đó mây mù tụ tập, lại vung đao chém về phía đầu mình!



Sử Vô Trần xuất chiêu kết quả sai với dự liệu, suýt nữa trúng đòn, cuối cùng nhờ kinh nghiệm đối địch cực kỳ phong phú, nhanh chóng xoay người trốn thoát. Mặc dù hình tượng chật vật nhưng cuối cùng không bị thương, hắn gầm lên một tiếng:



- Được lắm thằng nhóc, toàn dùng loại chiêu thức tà ma ngoại đạo này đối địch, quả nhiên vô sỉ!



Cảm giác uỷ khuất xộc thẳng lên đầu.



Thằng nhóc này là cái quỷ gì?



Thân thể lúc tan lúc hợp thế này, làm sao đánh thắng được đây?