Ta Là Chí Tôn
Chương 912 : Thua
Ngày đăng: 09:11 30/04/20
Thân thể Vân Dương chớp mắt đã chuyển từ mây mù thành hình, đao quang lấp loé, một đao thế mạnh lực trầm bổ xuống mãnh liệt, nói:
- Ăn nói linh tinh, thần thông bí thuật ngươi không biết thì là tà ma ngoại đạo à? Ta nói cho ngươi đây là phương thức chiến đấu của ta đấy, nếu không có thủ đoạn này lấy gì mà đòi thắng tu giả tu vi vượt xa ta như ngươi chứ? Coi ta ngốc thật sao?
Sử Vô Trần nghe vậy cũng cứng họng, ngược lại không tiện nói thêm điều gì. Dẫu sao tu vi của hắn thật sự vượt xa Vân Dương, chỉ riêng thần thức cũng mạnh hơn Vân Dương không biết bao nhiêu lần. Hai bên mạnh yếu cách biệt như vậy còn định cấm chỉ đối phương sử dụng thần thông bí thuật của mình nữa, có nói sao cũng không ổn!
Còn nữa, Sử Vô Trần đối với trận chiến này vẫn cảm thấy cực kỳ tự tin. Mặc dù thần thông bí thuật quỷ dị khó lường, uy năng quỷ quyệt, cuối cùng vẫn có giới hạn của nó, hơn nữa còn phải tiêu hao huyền khí hoặc linh năng nguyên năng khác phối hợp phát động, chắc chắn không thể dùng đi dùng lại nhiều lần không ngừng nghỉ được.
Với tu vi huyền khí vượt xa đối phương của mình, với kinh nghiệm chiến đấu lão luyện của bản thân, trận chiến này người thắng cuối cùng vẫn nhất định là mình!
Chỉ so đấu hao tổn cũng có thể mài chết hắn!
Thế nhưng khiến Sử Vô Trần thất vọng là hắn liên tiếc không ngừng đổi mười tám loại kiếm pháp cùng bảy tám loại phương thức chiến đấu bí pháp dị thuật, cuối cùng đều là tốn công vô ích. Vân Dương mặc dù dính trọn từng chiêu, không tánh không né, nhưng cũng không buồn để ý tới ngươi, ta chỉ không ngừng hoá thành mây mù, công kích ngươi qua ta lại biến về, thuận thế đánh tới, nhanh chóng phản công!
Mặc dù ngươi có lực lượng huỷ thiên diệt địa, nhưng ngươi có thể làm một khối mây mù thương tổn được ư?
Cùng lắm ngươi chỉ đánh tan được thôi.
Nhưng ta lúc nào cũng có thể tụ lại, mây gió lại nổi!
Hai người cứ giằng co như vậy khoảng hai canh giờ, Sử Vô Trần càng đánh càng cảm thấy bất lực.
Bản thân mình rõ là đang đánh với một con quỷ hồn mà!
Mỗi một kiếm, bất luận lăng lệ ác liệt ra sao, uy lực vô song thế nào, từ đầu đến cuối chỉ đánh vào không khí, khó chịu muốn chết đi được. Còn đối phương lại vẫn long sinh hoạt hổ như lúc mới bắt đầu chiến đấu.
Thậm chí không hề ra chiêu, chỉ đơn giản một đao nối tiếp một đao…
Nói cách khác, đối phương còn bản lĩnh chân chính chưa xuất ra?
Càng đánh càng chán nản, càng nghĩ càng bất lực…
Đột nhiên hắn nhảy lui lại, tâm trạng ủ rũ nói:
Vân Dương nghe vậy cũng không coi lời vừa rồi là ngang ngược, ra vẻ buồn bã nói:
- Không thất bại thì sao nào, ngươi rốt cuộc cũng tự miệng nhận thua rồi? Tranh thủ thời gian gia nhập môn phái của ta đi, Sử đại kiếm khách.
Nụ cười của Sử Vô Trần từ từ thu lại, chuyển thành nghiêm túc suy nghĩ nói:
- Sử Vô Trần một lời như gió, nhất ngôn cửu đỉnh, đương nhiên không nuốt lời rồi! Môn phái của ngươi hôm nay bắt đầu xây dựng… tên là gì vậy? Giờ có bao nhiêu người? Ta cần biết những điều này đã!
Vân Dương:
- Khụ, bản môn là Cửu Tôn phủ, giờ tổng cộng hai người. Bản nhân chính là môn chủ, còn một vị đại tổng quản. Không đúng, giờ là ba người, còn một là Sử Vô Trần, Sử đại kiếm khách, nguyên lão bản môn.
- Ta thật bái phục ngươi… Vừa nhập môn đã là nguyên lão, vận may thật tốt!
Miệng Sử Vô Trần từ từ há hốc:
- Chờ đã chờ đã, chúng ta nói rõ trước đã! Cửu Tôn phủ của ngươi mới chỉ có hai người? Một môn chủ một đại tổng quản? Thêm cả ta mới là ba. Mới chút quy mô đó… mà đòi mời chào ta?
Cái mặt mo của Vân Dương đỏ bừng rất hiếm thấy, lúng túng ho khan:
- Ngươi cũng vừa nói bản môn vừa xây dựng mà, sau này sẽ từ từ lớn mạnh, tiền đồ rộng lớn. Trở thành nguyên lão bản môn chính là lựa chọn sáng suốt nhất trong cuộc đời nhà ngươi.
Lời này…mang theo vẻ tự tin cực độ, cứ như vì tự tin mà tự tin, lời tuyên bố đơn phương của đối phương hùng hồn y hệt như “gã Tiêu nào đó” không hề khác biệt!
Sử Vô Trần im lặng, ngửa mặt lên trời, một lúc lâu không nói gì.
Giờ phút này có thể nói hắn chỉ cảm thấy mình chịu tới cả vạn điểm thương tổn, cực kỳ nặng nề, không chút giả dối.
Muốn Sử Vô Trần ta, Tam Thu Kiếm Khách ta đây ư. Thanh danh này mặc dù không dám nói uy chấn thiên hạ, oanh động Huyền Hoàng nhưng tóm lại cũng là danh hiệp tiếng vang khắp một phương. Bao nhiêu môn phái mời chào chân thành ta còn không gia nhập, nào ngờ lại bị một môn phái chỉ có hai người mời chào, thế còn như cưỡi hổ chẳng thể xuống…
Chẳng lẽ Sử Vô Trần ta sa đoạ tới mức này ư?