Ta Là Chí Tôn

Chương 92 : Một chén rượu gây đại phiền toái

Ngày đăng: 08:59 30/04/20


Sau một hồi đẩy đi đẩy lại, Vân Túy Nguyệt nghiêm mặt:



- Tiểu Lãnh, nếu như người không tiếp nhận chuyện này, vậy chuyện tỷ đệ, sau này cũng đừng nhắc đến! Có ai ăn uống trong nhà tỷ tỷ của mình còn phải trả tiền không…



Lúc này Đông Thiên Lãnh mới khuất phục.



- Người đâu, mau rượu và đồ ăn lên, lấy tốt nhất.



Vân Dương gọi người phân phó:



- Hôm nay ta muốn uống một chén với hai vị đệ đệ.



Một lời nói ra, khiến toàn bộ Thanh Vân phường đều kinh hãi.



Không ít người bên ngoài ngạc nhiên suýt rớt tròng mắt.



Từ bao giờ Vân Túy Nguyệt lại uống rượu?



Lại còn uống rượu với khách? Đây… đây là chuyện chưa bao giờ có a.



- Ta uống say rồi sao? Sao lại nghe thấy Vân Túy Nguyệt muốn bồi người uống rượu? Là ai mà có mặt mũi lớn như vậy?



- Đúng thế đúng thế… mặt mũi này thật lớn… ta đã bỏ ra mấy chục vạn lượng tại Thanh Vân phường này, ấy mà ngay cả ngồi, Vân Túy Nguyệt cũng chưa từng ngồi qua… người trong này là ai?



- Thật hâm mộ…



- Ai, trách chúng ta không đủ địa vị a…







Những thanh âm xì xào bàn tán truyền vào trong tai Đông Thiên Lãnh, lập tức khiến Đông Thiên Lãnh chỉ cảm thấy cả người như phiêu phiêu, đằng vân giá vũ!



Quá có mặt mũi!



Quá hãnh diện!



Đãi ngộ này, thực sự là…



Đông Thiên Lãnh bỗng cảm thấy một cỗ cảm giác “Kẻ sĩ chết vì tri kỷ”. Nhất thời cảm động đến vành mắt lại đỏ lên.



Mới đó, thịt rượu đã được bày lên.



Vân Túy Nguyệt tươi cười ôn nhu, thanh âm ấm áp, ba người ngồi thành hình tam giác, Vân Túy Nguyệt ngồi ngay vị trí chủ nhân, chiêu đãi hai vị đệ đệ.



Đông Thiên Lãnh tự nhiên được Vân Túy Nguyệt an bày ngồi vị trí chủ khách.



- Còn phải đa tạ Vân công tử.



Vân Túy Nguyệt giơ ly rượu lên:



- Hôm lại giúp ta có them một vị đệ đệ…



Nàng mỉm cười, vành mắt hơi đỏ lên:



- Vân Túy Nguyệt ta thủa nhỏ là một cô nhi, chưa từng có huynh đệ tỷ muội, hôm nay đột nhiên lại nhiều them một vị đệ đẹ, thực sự là… có chút kích động, ta kính Vân công tử một chén.



Vân Dương cười ha ha một tiếng:


- Đông công tử!



Nàng quay người, không ngừng nháy mắt ra dấu với hắn:



- Đây là chuyện của Thanh Vân phường ta, tửu lượng Đông công tử không tốt, hay là nên về sớm đi.



Bên kia, Thủy Nguyệt Hàn cùng Phó Nguyên Sơn đồng thời sầm mặt lại, liếc qua Đông Thiên Lãnh. Trong lòng hai người đều thấy không khí có chút kỳ quái.



Trong thời gian này tên Đông Thiên Lãnh kia cũng thường xuyên đến Thanh Vân phường.



Mặc dù hai người cũng không có giao tình gì, nhưng hẳn là cũng không có mâu thuẫn a.



Sao hôm nay hắn lại phản ứng vậy?



Còn có, sự che trở của Vân Túy Nguyệt dành cho Đông Thiên Lãnh mọi người đều có thể thấy rõ, hiển nhiền, Vân Túy Nguyệt không muốn Cửu Thiên lệnh dính vào chuyện này.



Trong từng lời nói đều có ý khuyên bảo Đông Thiên Lãnh…



Mà Đông Thiên Lãnh kia lúc này cũng ồ ồ thở dốc. Vân Túy Nguyệt không ngừng bảo hộ mình, Đông Thiên Lãnh không phải kẻ ngu, sao có thể khong nghe hiểu?



Mới vừa nói, có chuyện hắn gánh hộ.



Có phiều phức hắn giải quyết.



Bây giờ bởi vì hắn vào Vân Túy Nguyệt uống rượu, lại khiến tỷ tỷ mới nhận rước lấy phiền phức, vị tỷ tỷ này lại bảo hộ mình khắp nơi, vì vị đệ đệ mới biết này mà khiến bản thân nhận lấy ủy khuất…



Chuyện như vậy, Đông Thiên Lãnh sao có thể chịu nổi.



- Ta không say!



Đông Thiên Lãnh sải bước đi ra, không để ý tới Vân Túy Nguyệt đang lo lắng ngăn cản, trực tiếp cản trước người Vân Túy Nguyệt, nhìn Thủy Nguyệt Hàn cùng Phó Nguyên Sơn, cười lạnh nói:



- Rượu này, không uống! Hai người các ngươi nếu thức thời, tới từ đâu thì cút về đó! Không nên khiến bản thiếu gia mất hứng!



Thủy Nguyệt Hàn hơi nhíu mày, nghi ngờ nói:



- Đông công tử, hôm nay là…



Đông Thiên Lãnh đã sớm không kìm được hỏa khí, thấy hai người đã nói như vậy còn không đi, lập tức nổi trận lôi đình, tức giận mắng to:



- Đông công tử không phải ngươi có thể gọi! Ta và ngươi có quen biết a? Con mẹ nhà ngươi tính là cái quần què gì? Dám đứng trước mặt ta, ép tỷ tỷ ta uống rượu? Thực sự to gan lớn mật! Con mẹ nó, làm nổ tài cho tên thái tử gì gì đó, chẳng nhẽ còn cảm thấy mình rất cao quý hay sao? Con mẹ nó, ta nói ngươi cút ra ngoài, ngươi còn dám ở lại lảm nhảm? Còn muốn lão tử phải cho ngươi mặt mũi hay sao?



Một trận mắng liên hoàn, thực sự không chút lưu tình, khó nghe đến cực điểm.



Vẻ ôn tồn lễ độ trên mặt Thủy Nguyệt Hàn lập tức chuyển thành màu tím, tức giận thở ồ ồ, mắt trừng lớn.



- Còn có ngươi!



Đông Thiên Lãnh quay đầu nhìn Phó Nguyên Sơn, cung tay hắt đổ chén rượu trên tay Phó Nguyên Sơn, rượu vãi đầy đất, chỉ mặt mắng:



- Ngươi con mẹ nó chỉ là một tên chưởng quỹ, kiếm được chút tiền không có chỗ tiêu đúng không?? Con mẹ nó chạy tới đây gây chuyện với lão tử? Lão tử ở đây uống rượu, ngươi con mẹ nó lại dám xông tới? Con mẹ nó ngươi có ngưu bức vậy sao? Còn trừng mắt? Ngươi lại trừng một cái ta xem nào? Mắt sinh ra không để nhìn người à, con mẹ nó tròng mắt để đi tiêu hay sao? Có tin lão tử móc mắt ngươi hai không? Còn không mau cút đi, chờ lão tử mời ngươi uống rượu hay sao? Thứ đồ rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Không biết có bao nhiêu lực mà còn muốn lật trời? Cút!



Đông Thiên Lãnh chỉ mặt mắng to, quả nhiên gió bay loạn xạ! Phong độ lưu loát cực kỳ!



-----------



Phóng tác: xonevictory