Ta Là Chí Tôn

Chương 93 : Làm lớn chuyện

Ngày đăng: 08:59 30/04/20


Trận mắng này mắng tới hôn thiên địa ám, nhật nguyệt vô quang. Từ ngữ khó nghe, mắng không kiêng nể, mỗi người đứng đây nghe được lời này đều có chung một cảm giác: nếu ta bị mắng như thế trước mặt công chúng, hòa thượng cũng phải nổi sát tâm!



Chỉ vào mũi người khác mà mắng ầm lên thế... Con mẹ nó là ai phách lối như vậy?!



Thanh Vân phường vốn náo nhiệt đột nhiên im lặng như tờ.



Lúc này, ngay cả tiếng kim rơi cũng chói tai lạ thường.



Mọi người biết bên này xảy ra chuyện, từng tên ngó dáo dáo hướng về bên này.



- Chuyện gì vậy?



- Không biết. Nghe nói là công tử đại gia tộc nào đó đang mắng người.



- Mắng ai?



- Nghe nói là mắng người phủ thái tử cùng vị chưởng quỹ Vạn Bảo lâu kia...



- A a a, có đánh nhau không?



- Tránh đường, tránh đường, cho ta vào xem...



...



Thủy Nguyệt Hàn cùng Phó Nguyên Sơn giận tới run cả người.



Hai người bốn mắt như muốn phun lửa, mũi thở hồng hộc, nhìn Đông Thiên Lãnh gắt gao, trong lòng cùng chung một ý nghĩ: hôm nay phải tháo tên hỗn đản này thành tám khối!



Đồng thời, trong lòng họ cũng cùng có chung một nghi vấn: rốt cục chuyện quái gì xảy ra vậy?



Gia hỏa này đột nhiên phát điên? Ăn nhằm thứ gì sao?



- Đông công tử...



Vân Túy Nguyệt ngượng nghịu nói:



- Bớt giận, kỳ thực chuyện này cũng không có gì lớn... Lại nói, sao ngươi cần phải nổi giận vì chuyện nhỏ nhặt này đâu?



Đông Thiên Lãnh hừ một tiếng:



- Nguyệt tỷ ngươi đừng quản chuyện này, ngươi đã gọi ta một tiếng đệ đệ, như vậy bất kể như thế nào, đừng hòng có ai có thể đứng trước mặt ta ép tỷ làm chuyện tỷ không muốn làm!



Vân Túy Nguyệt cười khổ:



- Thế nhưng...



- Không có thế nhưng gì cả!



Đông Thiên Lãnh bá đạo vung tay:



- Mấy tên này tự cho là đúng đến quen rồi, ta không nói, bọn hắn lại cho rằng mình có mặt mũi rất lớn... Hôm nay ta phải cho chúng biết, có một số chuyện là không thể làm, có một số người là không thể dây!



- Đông công tử!



Sắc mặt Thủy Nguyệt Hàn lạnh như thép tôi, ánh mắt sắc bén:



- Thủy mỗ kính ngươi là người Đông thị gia tộc, vậy cũng mong ngươi nói chuyện tôn trọng một chút!



- Ta tôn trọng cái con mẹ ngươi!



Đông Thiên Lãnh nổi trận lôi đình:


Người kêu tiếng này là Vân Túy Nguyệt, nét mặt đau khổ, cơ hồ muốn khóc tại chỗ:



- Đừng đánh nữa... Sau này, Thanh Vân phường chúng ta xem như xong...



- Nguyệt tỷ...



Đông Thiên Lãnh hổ thẹn cúi đầu.



Trong lúc nói chuyện, nhân mã các bên đều dừng lại, nhưng trên mặt đất đã nhiền thêm ba bộ thi thể, một người là tủy tùng Phó Nguyên Sơn, hai người khác là hộ vệ của Thủy Nguyệt Hàn.



Mà bên phía tam đại gia tộc, cũng có người bị thương, một tên trên đùi có một cái động xuyên thấu, một tên sắc mặt trắng bệch, khóe miệng chảy máu ròng ròng, còn có người trên vai có vết thương.



Mà Hạ Băng Xuyên, không biết từ lúc nào tai phải đã có thêm một cái lỗ! Hắn nổi trận lôi đình điên cuồng gào thét:



- Con mẹ nó, ai chém lỗ tai của ta! Ai chém lỗ tai của ta...



Mấy tên hộ vệ cũng kinh ngạc: công tử vẫn luôn núp ở phía sau, sao tai lại bị chém ra một cái lỗ?



Trong thời gian ngắn, vậy mà để xảy ra chuyện lớn như vậy...



Cả Đông Thiên Lãnh và Thủy Nguyệt Hàn đều cảm thấy một trận kinh ngạc!



Cái này... Cũng quá nhanh đi!



- Ai...



Một tiếng thờ dài từ trên cao truyền xuống.



Đám người ngẩng đầu lên, chỉ thấy một vị công tử áo tím, đang đứng trên bàn, vè mặt không đành lòng nhìn mặt đất, thương tiếc nói:



- Các vị... Chỉ là một chút xô sát vì thể diện... Tội gì gây chuyện đến mức này?!



Đông Thiên Lãnh cùng Thủy Nguyệt Hàn đều có chút hối hận trong lòng.



Chuyện này coi như làm lớn rồi.



Xảy ra án mạng a.



Lúc trước... Ai có thể nghĩ tới tới kính một chén rượu, kết quả laih thành chết ba người? Ngay cả vị công tử ca Hạ Băng Xuyên này cũng thiếu chút biết thành độc nhĩ...



Quả thực nằm mơ cũng không nghĩ ra.



Vân Dương đứng trên bàn, lớn tiếng nói:



- Bản công tử tự giới thiệu một chút, bản công tử chính là Vân Hầu chi tử, Vân Dương...



Sắc mặt của hắn hơi trắng bệch, hiển nhiên bị hù dọa không nhẹ, nhưng vẫn nghiêm mặt, cố lấy dũng khí nói:



- Các vị, có thể... Nghe lời khuyên của ta hay không? Nơi này dù sao cũng là Thiên Đường thành, là nơi dưới chân thiên tử...



- Để xảy ra chuyện này...



Vân Dương đau lòng nhức óc nói:



- Sau này.... Mọi người sao có thể cùng nhau vui đùa sung sướng a...



...



----------



Phóng tác: xonevictory