Ta Là Chí Tôn
Chương 94 : Mọi người đều vui vẻ?
Ngày đăng: 08:59 30/04/20
Vui đùa sung sướng?
Ánh mắt mọi người khẽ lướt qua ba bộ thi thể máu me đầm đìa dưới đất, ai nấy không tự chủ được đều giật giật khóe miệng.
Ba nhân mạng vẫn còn bày ở đây.
Còn vui đùa sung sướng? Tim ngươi lớn bao nhiêu a...
Nhưng hiện tại, dù là Đông Thiên Lãnh, Xuân Vãn Phong, Hạ Băng Xuyên hay Thủy Nguyệt Hàn với Phó Nguyên Sơn... Đều biết, chuyện này đã làm lớn!
Nó, không dễ thu thập.
Mấy người Đông Thiên Lãnh vẫn tương đối đơn thuần, lầm lớn chuyện thì làm lớn chuyện, dù sao sau khi gây chuyện, đều có gia tộc đi ra chùi đít cho họ...
Nhưng trong đầu Thủy Nguyệt Hàn với Phó Nguyên Sơn lúc này như một đống tơ vò.
Sao lại thế... Sao lại đột nhiên huyên náo lớn như vậy chứ?
Chúng ta chỉ đến bức bách Vân Túy Nguyệt thôi mà a... Chúng ta còn thủ đoạn tiến thêm một bước, chúng ta còn có kế hoạch tường tận...
Chúng ta còn chưa chân chính bắt đầu a...
Hiện tại huyên náo thành như vậy, còn có thể làm gì a?
Trong lúc nhất thời, hai người đều ngây ngốc nhìn vị công tử Vân gia đột nhiên xuất hiện. Đương nhiên, hai người còn không quên chú ý, vị công tử Vân gia này... Tu vi rất thấp a.
Chỉ không đến tam trọng sơn? Có lẽ cũng có thể làm tam trọng sơn? Chỉ là một con tôm tép!
- Kỳ thật ta có điều không rõ.
Vân Dương đâu lòng nhức nhối nói:
- Ta thấy mọi người đều là nhân vật có địa vị, có mặt mũi... Vừa rồi ta còn đang chuẩn bị xem náo nhiệt a, kết quả chớp mắt một cái liền náo ra mạng người... Có cần phải như thế a?
Trên tai Hạ Băng Xuyên bị xuyên một cái lỗ máu, máu tươi nhỏ xuống đất cộc cộc, tâm tình bực bội, tức giận nói:
- Ngươi muốn nói gì? Có thể nói một mạch hay không?
Vân Dương ngăn Đông Thiên Lãnh đang chuẩn bị phát tác, chân thành nói:
- Kỳ thực chuyện này, ban đầu không tới phiên ta nói, nhưng việc đã đến mức này, chúng ta cũng nên cùng nhau giải quyết... Cho nên, tiểu đệ mặt dày, tới làm người hòa giải, đương nhiên nếu các vị công tử cùng Thủy đại nhân, Phó chưởng quỹ cảm thấy tại hạ không đủ tư cách, ta hạ lập tức lui lại nghe dạy bảo.
Mỗi người ở đây đều không hy vọng chuyện này đi xa hơn nữa.
Thủy Nguyệt Hàn với Phó Nguyên Sơn còn mang theo trách nhiệm khác, sao có thể để chuyện càng thêm phức tạp? Mà đám người Xuân Vãn Phong cùng Hạ Băng Xuyên đều cảm thấy mình đã chiếm tiện nghi: đối phương chết mất ba người, mà bên mình chỉ mấy người thụ thương... Đương nhiên cũng muốn thu lợi trước mắt đã.
Vân Dương nói ra mấy lời, mặc dù trên mặt mọi người đều khinh thường ra mặt “Ngươi tính cái cọng lông”, nhưng đều không nói gì, chấp nhận Vân Dương thành “người đứng ra hòa giải”.
- Chuyện này rất bình thường.
Lời người hòa giải Vân Dương công tử nói ra thấm thía:
- Kỳ thực chuyện này chính là đánh nhau vì thể diện, trong đó ta không thể không nói Thủy đại nhân cùng Phó chưởng quỹ một chút... Người ta thân là nữ tử, không thích uống rượu, ngươi nói, hai đại lão gia các ngươi còn sang mời rượu... Chuyện này... Không nói tới nữa...
- Vân cô nương nhà người ta uông rượu cùng huynh đệ mới nhận, cũng tương đương với uống rượu với người nhà, ngươi nói, các ngươi ghen tị cái gì? Thực sự là...
Vân Dương lắc đầu, thở dài:
Vân Túy Nguyệt nói:
- May mắn hôm nay có Vân công tử, Vân công tử sao có thể đi? Không bằng để ở lại để ta cảm tạ a.
Vân Dương cười ha ha một tiếng:
- Trong nhà có chút chuyện, lại nói, vừa rồi Nguyệt tỷ cũng không nói muốn tạ ơn ta nha...
- Đương nhiên ta muốn tạ ơn.
Vân Túy Nguyệt mỉm cười.
- Kỳ thật nếu muốn tạ ơn ta, chẳng bằng cho ta ít bạc. Thời gian này ta có chút túng quẫn...
Vân Dương gãi gãi đầu, vụng trộm nháy mắt.
Vân Túy Nguyệt ngầm hiểu:
- Chuyện này không thành vấn đề.
Vân Dương kiên trì muốn đi, Vân Túy Nguyệt đau khổ giữ lại, nhưng không lưu đươc, thế là đuổi theo ra cửa, cầm một tấm ngân phiếu, trọn vẹn tới năm vạn lượng:
- Vân công tử, hôm nay may mà có ngươi, đây là chút lòng thành của ta, xin ngài hãy nhận lấy.
Vân Dương kiên từ không nhận, nhưng Vân Túy Nguyệt cũng rớm nước mắt. Cuối cùng, Vân Dương cầm năm vạn lượng rời đi.
Chuyện này diễn ra trước mắt bao người, không ít người hâm mộ cực kỳ!
Xem Vân công tử nhà người ta kìa, đia dạo thanh lâu một vòng, không những không tốn một cắc bạc, thế mà còn kiếm thêm năm vạn lượng.
Những người hữu tâm lại thấy: Vân Dương bỏ nhiều công sức, nhưng không ở lại ăn cơm. Cầm bạc rời đi... Hơn nữa cầm không ít.
Mà đám người Đông Thiên Lãnh thì ở lại Thanh Vân phường, Vân Túy Nguyệt chiêu đãi...
Thân sơ trong đó... Nói rõ không rõ, nói không rõ lại rõ ràng.
Khó bề phân biệt!
Chuyện này từ đầu đến cuối, tựa hồ cũng không phải chuyện của Vân Dương... Hắn chỉ là một người hòa giải mà thôi, nếu Vân Dương thực sự là người kia... Như vậy, sao lại đứng ra hòa giải trong lúc khẩn yếu như thế?
Nhìn bóng lưng Vân Dương tiêu sái đi xa, âm thầm có không ít người rơi vào suy nghĩ.
Bất quá, tên Đông Thiên Lãnh cùng hia vị công tử Xuân Hạ kia...
Hừ... Cái Thanh Vân phường này, hẳn không phải là của Xuân Hạ Thu Đông tứ đại gia tộc a? Chuyện này, nhất định phải điều tra a...
Có quỷ mới tin, vừa gặp đã nhận tỷ đệ...
...
Khụ khụ, ta sẽ không nói cho các ngươi vì sao mà phải cứ tính như vậy...
-----------
Phóng tác: xonevictory