Ta Là Chí Tôn

Chương 95 : Kinh hồng nhất kích

Ngày đăng: 08:59 30/04/20


Chuyện ở Thanh Vân phường vừa truyền ra, hiềm nghi trên người Vân Dương không rửa mà tự sạch.



Hơn nữa, bắt đầu từ lúc này, một cái phiền toái vô tận bám dính lấy Đông Thiên Lãnh cùng nhị đại công tử Xuân Hạ hai nhà.



Chuyện này, Vân Dương cảm thấy mình làm được thiên y vô phùng. Nhất là dưới sự phối hợp của Vân Túy Nguyệt… từ đó càng không có kẽ hở.



Từ đầu đến cuối, Vân Dương Vân công tử… đều được hai bên cảm kích hắn a!



Nếu không phải có hắn, chuyện hôm nay đúng là làm lớn mọi chuyện …







Trong màn đêm.



Vân Dương vui vẻ dạo bước trên đường, tâm tình thứ sướng.



Trong miệng lẩm bẩm mấy cái tên mà người ngoài khó thể nghe thấy:



- Thủy Nguyệt Hàn, Phó Quan Sơn. Giọng vịt đực, Mễ chưởng quỹ…



Vân Dương hừ lạnh trong lòng:



- Mà tên Thủy Nguyệt Hàn, lại có giao hảo cùng với Hàn Vô Phi kia…



Tứ Quý lâu, có lẽ kế sách của các ngươi đúng thực là thiên y vô phùng, hay cho một cái thiên la địa võng…



Nhưng, hiện nay lão tử đã là Kim Thiền thoát xác, chuyện còn lại, các ngươi cứ từ từ chơi với Tứ đại thế gia đi.



Huống chi, các ngươi còn có nhiều người lộ ra trước mặt ta như vậy…



“Phải làm thế nào để lợi dụng cơ hội này?”



Vân Dương vừa đi, vừa cau mày cân nhắc, nên dùng phương thức, lực lượng nào mới tối ưu?



Chẳng mấy chốc, Vân phủ đã xuất hiện trước mắt.



Lần này Vân Dương một mình xuất phủ làm việc, chính vì có kế hoạch rõ ràng cụ thể. Hắn cùng Đông Thiên Lãnh đều không mang theo hộ vệ, như vậy khi có việc thì Đông đại hoàn khố sẽ tự mình xuất thủ.



Nếu hắn mang theo Lão Mai cùng Phương Mặc Phi, như vậy lúc đó, Lão Mai cùng Phương Mặc Phi thân là hộ vệ, gặp chuyện tất phải ra mặt trước, như vậy… kế hoạch lần này không những không có tác dụng, thậm chí còn phản ngược, trực tiếp khiến đầu mâu của Tứ Quý lâu trực tiếp hướng vào hắn.



Vân Dương đang trầm tư, bỗng nhiên một cảm giác nguy cơ đột nhiên dâng lên trong lòng hắn!



Một cỗ sát khí sắc bén đột nhiên xuất hiện từ phía sau. Dưới ánh lửa đền thưa thớt chiếu rọi trên đường, đâm thẳng tới hậu tâm của hắn!



Lần ám sát này, không chút dấu hiệu báo trước!



Hơn nữa, đối phương vô thanh vô tức xuất hiện trong gang tấc!



Trong chốc lát, Vân Dương chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân như dựng đứng, một cỗ tử ý đột nhiên dâng lên. Hắn liều mạng vạn vẹo thân thể, khẽ động, Vân Vụ quyết toàn lực vận hành, vị trí lồng ngực bắt đầu chuyển hóa thành mây mù…



Phốc!



Một mũi đáo léo sáng, từ trong lồng ngực Vân Dương xuyên ra.



Vân Dương nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể phi tốc lao về phía trước mười bảy mười tám trượng, trên không trung liều mạng chuyển động thân thể, phần lưng oanh một tiếng, trực tiếp đập vào đại môn Vân phủ, thần trí cơ hồ lập tức mơ hồ. Theo thân thể hắn lao nhanh về phía trước, mũi đao kia từ trước ngực hắn trực tiếp bị rút ra…



Trong Vân phủ, Phương Mặc Phi gầm lên một tiếng phẫn nộ:
Căn bản không đợi hắn hoàn toàn vụ hóa, nếu hoàn toàn vụ hóa, như vậy sẽ không bị thụ thương.



- Muốn đạt đến mức như vậy, nhất định phải đạt đến Vân Vụ quyết tầng thứ tư mới được…



Vân Dương hít thở, không ngừng điều động năng lượng, đem miệng vết thương của mình khép lại.



Sau một hồi lâu, rốt cục Vân Dương đứng dậy, từng bước từng bước rời khỏi phòng, cảm thụ gió mát mơn man trên mặt, lại có một loại cảm giác như trải qua mấy đời.



Nhặt được một cái mạng a!



- Công tử, ngươi ra làm gì…



Phương Mặc Phi giật nảy mình.



Vân Dương tái nhợt nghiêm mặt:



- Không có chuyện gì, cũng không phải là trọng thương, đi ra hít thở, mới có lợi cho vết thương khôi phục.



Cũng không phải là trọng thương?



Phương Mặc Phi nén lời muốn nói trong cổ.



Đổi thành người khác, chỉ sợ giờ phút này đã sớm chuyển thế đầu thai. Vậy mà ngài… cũng không phải là trọng thương?



Ta cũng bó tay rồi a.



Mặc dù trong miệng Vân Dương nói như vậy, nhưng trong lòng hắn rõ ràng, thương thế lần này, thật không nhẹ. Chỉ sợ mười bữa nửa tháng cũng không chắc có thể khôi phục hoàn toàn!



Tại thời điểm then chốt, chuẩn bị triển khai hành động, thế mà hắn lại bị thương nặng như vậy!



Chẳng nhẽ phải trì hoãn kế hoạch sao?



Vân Dương trầm mặt.



- Công tử, lần ám sát này…



Phương Mặc Phi thử hỏi:



- Công tử, có manh mối hung thủ sao?



Hàn quang trong mắt Vân Dương lóe lên.



Trong đầu, thầm hồi tưởng lại bóng lưng kia.



Bóng lưng quen thuộc. Người này, nhất định là hắn đã gặp qua!



Nhưng loại khí thế âm trầm như vậy, hắn hoàn toàn không có chút ký ức. Người này, rốt cục là gặp nơi nào? Hơn nữa, lại có hận ý với mình sâu nặng như vậy…



Rốt cục, mình đã đắc tội người nào?







----------



Phóng tác: xonevictory