Ta Là Chí Tôn
Chương 923 : Người của Thương Minh tới
Ngày đăng: 09:11 30/04/20
- Nói tới chuyện sinh sản của yêu tộc cũng phải nhắc tới vị Yêu Hoàng bệ hạ kia, vị vua này đã sớm ra lệnh, một cặp vợ chồng yêu tộc chỉ cần sinh sản hơn 20 đứa con sẽ nhận được ban thưởng hậu hĩnh, con cháu sinh ra đều do cơ cấu quyền lực của yêu tộc gánh chịu phí tổn nuôi dưỡng… Mệnh lệnh này vừa ban ra, nhân khẩu yêu tộc tăng vọt chỉ trong thời gian ngắn, tăng tới mức cao nhất trong lịch sử Huyền Hoàng giới mà vẫn có xu thế tiếp tục, có thể coi là tai họa ngầm lớn nhất của nhân tộc!
- Ài, nếu không phải bản thân yêu tộc nội đấu không ngừng, còn khốc liệt hơn bên nhân tộc chúng ta, có lẽ nhân tộc đã sớm suy tàn…
- Thiên hạ lúc nào cũng có thể đại loạn… Không chừng lúc nào đó tỉnh giấc toàn bộ thành thị khắp nơi đều là binh tướng yêu tộc hoành hành. Đây không phải chuyện buồn lo vô cớ, mà là… hiện thực!
Phong Quá Hải nhíu hai hàng mi trắng:
- Tu giả chúng ta phải lo lắng, phải có cảm giác cấp bách lửa sém lông mày, phải nắm chắc mọi cơ hội gia tăng thực lực. Khi nguy cơ đến ngoại trừ bảo đảm an toàn bản thân còn phải giữ vững tâm tính chống chọi cùng kẻ địch ngoài… Nếu không, an nguy trong sớm tối.
Hắn nhìn Vân Dương nói:
- Mà Tử Cực Thiên Tinh… Trong thời điểm này có thể coi là vật liệu chuẩn bị chiến tranh cao cấp nhất trong tất cả các thiên tài địa bảo. Lão hủ nói vậy ngươi có hiểu không?
Vân Dương hít một hơi nhẹ, trầm giọng nói:
- Ta hiểu rồi, sau này ta sẽ cố gắng lấy thêm nhiều Tử Cực Thiên Tinh. Nếu cần thiết ta có thể hiến cả thiên tinh ta dùng để tu luyện ra.
- Tạm thời vẫn chưa tới bước đó, tu vi cảnh giới bản thân ngươi là quan trọng nhất, không cần kiêng kỵ như vậy. Ngươi chỉ cần biết chuyện này liên quan trọng đại, không thể coi thường là được.
Đôi mắt Phong Quá Hải chăm chú nhìn Vân Dương:
- Tử Cực Thiên Tinh! Linh Chi Mộ Địa!
- Ta hiểu rồi, ta thật sự hiểu rồi!
Vân Dương xúc động nói:
- Thật ra ta cũng bị ép mới ra hạ sách này. Hơn nữa Linh Chi Mộ Địa hạn chế rất nhiều, ngoại trừ rất khó mở ra còn có kiêng kỵ khác nữa. Nếu ta không thể kịp thời đưa tài nguyên cần thiết vào, chẳng những vĩnh viễn mất đi tư cách khai mở, thần niệm mà linh hồn kỳ lạ kia lưu lại trên người ta cũng sẽ phát tác, khiến ta thần hồn câu diệt, vạn kiếp bất phục.
Vân Dương nheo mắt lại nói:
- Chẳng hay hộ pháp của Thiên Hạ Thương Minh có tu vi đẳng cấp ra sao? Phong lão có thể tiết lộ đôi chút không?
Phong Quá Hải cười thâm trầm.
- Việc này không phải bí mật gì lớn, nhưng lời lão hủ nói không bằng tận mắt chứng kiến. Lát nữa thôi ngươi sẽ biết.
Lời còn chưa dứt, một luồng ánh kim lé lên trong viện, theo đó là một tiếng vang nhỏ, ba bóng người thản nhiên hiện thân trước cửa phòng.
Ngay khi diện mạo ba người hiển hiện, thân thể Phong Quá Hải đột nhiên chấn động, lộ vẻ cực kỳ kinh ngạc, nhanh chóng bước tới nghênh đón:
- Không ngờ thật sự là phó minh chủ cùng hai vị hộ pháp đại giá quang lâm. Phong Quá Hải không tiếp đón từ xa, xin thứ lỗi.
- Được rồi.
Phó minh chủ mũi sư miệng rộng mặt đầy râu quai nón khoát tay chặn lại, cười ha hả nói:
- Chúng ta đã muốn tới, ngươi có muốn nghênh đón từ xa cũng không được, cần gì phải dùng mấy lời giả dối này. Mau nói chuyện chính đi, việc người báo cáo đã chắc chắn chưa?
Phong Quá Hải cũng cười một tiếng:
- Phó minh chủ vẫn sảng khoải như ngày thường. Thế nhưng chuyện này thuộc hạ có chứng thực cũng đâu tác dụng gì, dẫu sao cũng cần quan trên nhận định mới có thể kết luận được.
Hai vị hộ pháp đều mặc áo choàng trắng như tuyết, ống tay áo cùng cổ áo đều thêu kim tuyến. Một người trong đó râu tóc bạc trắng nhưng khuôn mặt lại trơn bóng như trẻ con, gương mặt luôn nở nụ cười ấm áp.
Nhưng một người khác gương mặt lại cực kỳ nghiêm nghị, dáng đứng thẳng tắp như mũi thương, ánh mắt như kiếm sắc xuyên thấu lòng người, mặt mũi phủ đầy ý lạnh, như toàn bộ người trong thiên hạ này đều nợ bạc của hắn.