Ta Là Chí Tôn

Chương 924 : Thật sự là Không Linh Chi Thể!

Ngày đăng: 09:11 30/04/20


- Không sao, không sao, vị này chính là Vân Dương, Vân huynh đệ?



Phó minh chủ cười ha hả nói:



- Bản toạ Lãng Phiên Thiên, người giang hồ xưng Phiên Thiên Chưởng, tự thẹn là phó minh chủ Thiên Hạ Thương Minh. Hai vị này là hộ pháp trưởng lão trung kiên của Thiên Hạ Thương Minh. Vị này là Bất Lão Thần Tiên Tiêu Ngọc Thụ. Vị này chính là Thiết Diện Sinh Tử Phán Cố Cửu Tiêu. Vân huynh đệ, Sử huynh đệ, ba người bản toạ xin chào.



Vị trí phó minh chủ Thiên Hạ Thương Minh là quyền cao chức trọng cỡ nào, hiện giờ đối mặt với hai vô danh tiểu tốt Vân Dương cùng Sử Vô Trần vẫn không hề mất đi phong thái lễ nghĩa, có thể thấy phong thái cực kỳ độ lượng cao thượng.



Chỉ riêng điểm này đã ngoài dự liệu của Vân Dương.



Vân Dương suy nghĩ trong lòng: Quả nhiên người càng quyền cao chức trọng càng không dễ biểu lộ quyền thế. Những kẻ ra vẻ ông đây đệ nhất thiên hạ căn bản khó lòng trèo lên vị trí cao, những kẻ thượng vị ngu ngốc trong tiểu thuyết quả nhiên đều là bịa đặt, không đáng nhắc tới, càng không đáng một tiếng cười.



Vân Dương vội vàng nói:



- Phó minh chủ đích thân tới đây khiến huynh đệ chúng ta được ưu ái tới kinh sợ. Chúng ta kính ngưỡng đại danh phó minh chủ cùng hai vị lão tiền bối đã lâu, hôm nay được gặp thật sự là hân hạnh ba đời.



- Ha ha ha...



Lãng Phiên Thiên cười phóng khoáng, sải bước tới rồi nói:



- Chúng ta vào phòng nói chuyện. Quá Hải, ngươi cũng đi theo ta.



...



- Nói vậy, là thật?



Trong mật thất, Lãng Phiên Thiên nhìn Phong Quá Hải trước mặt.



- Chí ít theo thuộc hạ thấy, việc này chuẩn tới sáu bảy phần.



Phong Quá Hải cẩn thận nói:



- Thoải mái ở lại trong Thiên Hạ Thương Minh chúng ta, còn dám lấy tính mạng ra đùa bỡn chúng ta… Trong thiên hạ này, người như vậy hẳn không nhiều.



Lãng Phiên Thiên chậm rãi gật đầu:




- Bất luận chuyện tiếp theo ra sao ta cũng muốn thu nhận đệ tử quan môn, dốc hết bản lãnh truyền thụ, tuyệt đối không tàng tư.



Tiêu Ngọc Thụ thầm nghĩ.



Cố Cửu Tiêu nhíu mày, đột nhiên mở miệng hỏi thẳng:



- Vân Dương, ngươi có đồng ý bái ta làm thầy không?



Hai người khác mới chỉ thầm nghĩ thầm tưởng tượng, chưa biến thành hành động, vị này lại cực kỳ thẳng thắn, trực tiếp hỏi luôn.



Vân Dương còn chưa trả lời, Lăng Phiên Thiên cùng Tiêu Ngọc Thụ đã cùng quát lớn.



- Cố Cửu Tiêu, ngươi có ý tứ gì!?



Tiêu Ngọc Thụ sắc mặt sắc bén, dáng vẻ giương cung bạt kiếm như lúc nào cũng có thể rút đao khiêu chiến.



- Cố Cửu Tiêu! Làm chính sự trước đã!



Lãng Phiên Thiên rõ ràng là lấy thế đè người:



- Ngươi đừng có lấy quyền thế làm việc riêng, không phân rõ phải trái!



Cố Cửu Tiêu liếc mắt hừ một tiếng, cứng rắn đáp:



- Chỉ cần hai ngươi không đoạt với ta, làm chính sự trước cũng được!



Lăng Phiên Thiên hừ một tiếng:



- Ngươi còn biết để ý đại cục hay không? Trước hết lo chính sự đã, có hiểu không, những thứ khác sau đó hãy nói, đoạt với cướp cái gì!



Tiêu Ngọc Thụ:



- Ha ha...