Ta Là Chí Tôn

Chương 943 : Năm bè Bảy đảng

Ngày đăng: 09:11 30/04/20


Thế nhưng mệnh lệnh này lại bị tất cả mọi người nhất trí phản đối.



- Vì sao?



- Sao chúng ta phải rời khỏi? Hàng qua liên can trực tiếp tới vận mệnh tông môn chúng ta bị Không Cướp Trời cướp đi, chúng ta đi rồ, hàng hóa mất thì sao?



- Tài vật gia tộc bọn ta bị cướp nhiều như vậy, chúng ta tuyệt đối không thể đi được…



- Bang chủ của chúng ta đã có lệnh, không mang hàng về thì đem đầu mang về. Chẳng cần ngài hao phí tâm trí, giết thẳng chúng ta đi là dược….



- Chúng ta...



- Chúng ta không đi!



- Chúng ta muốn ở lại quyết tử chiến cùng Không Cướp Trời, dù chết không lùi!



- Không báo thù này thề không bỏ qua!



- Đúng vậy đúng vậy, thà chết không lùi, thề không bỏ qua!



- Thà chết không lùi, thề không bỏ qua!



...



Những lời như vậy loan truyền khắp Yến Tử sơn, liên miên không dứt.



Nhưng cao thủ Thiên Vận Kỳ ở đây bụng đầy bực tức, xộc thẳng tới trời.



Chút bản lĩnh rẻ rách của các ngươi báo thù được chắc?



Các ngươi không từ thủ đoạn lưu lại chẳng qua cũng chỉ thêm phiền phức, có hiểu không?



Bình tĩnh xem lại, tu vi Tôn Giả đã có thể tính là nhân vật số một tại thế lực Huyền Hoàng giới. thế nhưng giờ vấn đề là con mẹ nó ngươi vẫn còn kém xa người ta.



Tu vi thật sự chênh lệch đấy, ngươi có hiểu không?



Giặc cướp cao minh hơn các ngươi nhiều như vậy, các ngươi có thể dùng huyết khí dùng khẩu hiểu đền bù chênh lệch đượ chắc...
Không Cướp Trời tái hiện, nhóm bốn người Vân Dương gây án, bên này lại thiếu đi cao thủ Thánh cấp trấn giữ, gần nhưu một đường quét ngang, đánh người tan tác, hiếm có sơ hở.



Nhưng Vân Dương nhanh chóng phát hiện điểm xấu của quy củ Huyền Hoàng giới, hoặc một điểm khiến người ta nghê tởm: Cướp tiền không cướp mạng, cướp mạng không cướp tiền.



Không ít kẻ đã bị cướp thành nghèo rớt mùng tới, thậm chí bị nhóm Vân Dương gặp tới vài lần, ngay món binh khí cũng chẳng còn, trên người chỉ còn đồ lót, thế nhưng vẫn nhất quyết không bỏ đi!



Tình huống này quả khiến người ta bực tực!



Đầu óc Vân Dương nhanh nhạy ra sao, chớp mắt đã có sáng kiến.



- Quy tắc chỉ nói không thể giết người, không nói không thể gây thương tổn cho người ta…



Kết quả là thuận lý thành chương đạt được phương án mới: “khi gặp đối thủ cũ, đánh thành trọng thương”.



Mà quyết định này của Vân Dương cũng là vận rủi cho đám người này.



- Hai ngày liền không gặp được ai khó chơi. Đám cao thủ kia rất có thể ngại đám người này quá vướng víu, trước tiên rút lui xem trò cười rồi.



Vân Dương cười lạnh mọt tiếng:



- Bọn chúng muốn chúng ta quét dọn giúp, tới khi không ai gây rối, không còn khổ chủ, tầm mắt thông thoáng mới cường thế gia nhập, bắt lấy chúng ta…



Lan Nhược Quân nhíu mày:



- Kế hoạch này quả thật rất ác. Một khi chúng ta quét dọn sạch sẽ đám người, vậy nơi này chỉ còn chúng ta. Nếu không thanh lọc đám người kia, bọn chúng chỉ cần ngồi quan sát, chúng ta chỉ hơi chủ quan sẽ lập tức mất mạng. Bọn chúng có lẽ chiến lực chính diện không chịu nổi một kích nhưng nếu liên thủ đánh lén cũng là uy hiếp lớn.



- Còn nữa, đám cao thủ này trông thì có vẻ rút lui rồi, nhưng ta đoán thần thức bọn họ chắc chắn vẫn còn lưu lại, chỉ cần chúng ta có hành động gì chắc chán không thoát khỏi sự theo dõi của bọn họ!



- Không quan trọng! Ta tự có tính toán!



Vân Dương quả quyết:



- Trực tiếp chia ra bốn đường, triển khai hành động, chấm dứt đám cặn bã trước mặt đã.



- Rõ!