Ta Là Chí Tôn

Chương 944 : Không trung có thương

Ngày đăng: 09:11 30/04/20


Lập tức, trong rừng Yến Tử sơn, bốn phương tám hướng vang lên tiếng kêu thảm liên túc, trong nhất tời cảnh tượng như địa ngục trần gian!



Vô số người giang hồ gãy chân gãy tay đứt xương chật vật không chịu nổi tranh nahu chen lấn trốn ra ngoài, mà lúc này những người bỏ trốn ai nấy đều sạch trơn, không một ngoại lệ.



Thật sự sạch trơn, từ trên xuống dưới không một mảnh vải.



Vượt ngoài dự liệu của bọn Vân Dương, lần này bất lình thình thu thêm được ba bốn mươi nhẫn không gian. Là do trước đó gặp không cướp được, bị bọn họ giấu ở chỗ tư mật không bị tìm ra, thế nhưng lần “quét dọn” này thật sự không để lọt chỗ nào, lại bị tìm ra!



- Về sau đệ tử môn phái lập công, nhẫn không gian để ban thưởng cũng đủ xài một thời gian dài rồi.



Vân Dương thu lấy tất cả nhẫn không gian, thống nhất xóa sạch thần niệm, hóa thành vật vô chủ.



- Dự trữ môn phái chúng ta ít nhất trong ngắn hạn sẽ không thiếu thốn.



Sử Vô Trần cười hì hì không thôi.



- Tăng tốc hành động, giải quyết chiến đấu trong vòng một khắc sau đó toàn bộ tập trung ở chỗ ta.



Vân Dương phát ra nghiêm lệnh:



- Thời gian một khắc cuối cùng nhất định phải về cạnh ta, chuẩn bị nghênh địch, đối sách vạn toàn.



Lúc này lực lượng thần niệm của Vân Dương đã phát giác vài thần niệm cường đại từ xa bay lại, đang quan sát nơi này.



Mà một luồng thần niệm thanh thế cực lớn, cũng cực kỳ gấp gáp.



Tách biệt khỏi những người phía sau không ít.



Vân Dương chỉ chớp mắt lập tức nghĩ tới một điều...



- Rõ!



Ba người đồng thời đáp ứng.



...




Dài mười mấy trượng… Đây không phải nói đùa chứ.... Ai mới dùng được trường thương như vậy?



Cả đời ta chưa từng nghe nói! A a a!



Khâu Mộng Thành từ không trung lấy thế đại sơn áp đỉnh hạ xuống, còn cây thương kia đã sớm cắm ở đó, bất động như núi lớn!



Tư thế đó vốn chính là chờ Khâu Mộng Thành chủ động đâm vào mũi nhọn của trường thương!



Khâu Mộng Thành ban đầu chỉ chú ý tới đao kiếm trong tay bốn người kia, yên tâm quá sớm, được ít mất nhiều, căn bản không phát hiện nơi này còn ẩn giấu một trường thương!



Thế nhưng… Đây rõ ràng là chuyện vượt quá lẽ thường!



Tin rằng bất cứ tu giả nào của Huyền Hoàng giới cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy, càng không tin nổi có chuyện kỳ quái như vậy xảy ra!



Nhưng hiện thực bày ra trước mắt!



Mãi tới khi huyền khí hộ thể của Khâu Mộng Thành tiếp xúc với mũi nhọn của trường thương, cảm nhận được ý lạnh thấu xương của mũi thương… Hắn mới phát hiện ra cây thương này!



Nhưng tất cả, đều đã chậm.



Trường thương này không biết nguồn gốc ra sao, không ngờ bỏ qua vòng bảo hộ huyền khí hộ thân của Khâu Mộng Thành, trực tiếp đâm tới, thế như chẻ tre!



Khâu Mộng Thành lao xuống như sao băng, thân thể không chút khoa trương xông thẳng tới mũi thương!



Nếu không phải hắn dự đoán được trình độ tu vi thực lực của bọn Vân Dương lựa chọn đem huyền khí tỏa ra khắp toàn thân, mà tập trung huyền khí lại một chỗ có lẽ còn ngăn cản được phong mang của trường thương này, chỉ tiếc là hắn không làm vậy.



Sau đó, đương nhiên là một sự thật rất đau lòng.



Thanh trường thương kia xuyên qua huyền khí hộ thân của Khâu Mộng Thành, dùng thế sắc bén không thể đỡ ddaama thẳng tiếp. Mặc dù có huyền khí ngăn cản, thân thương trong suốt khó tránh khỏi cong vòng đi, nhưng mũi thương sắc bén vẫn đâm rách trước ngực Khâu Mộng Thành!



Đâm rách máu thịt hắn!



Máu bắn tung tóe!