Ta Là Chí Tôn
Chương 953 : Xông vào!
Ngày đăng: 09:12 30/04/20
Lại không biết Vân Dương hóa thành thanh phong hoàn toàn không chút điểm trở ngại tiến nhập Thương Ngô môn, kết quả này ngay chính hắn đều cảm thấy vi diệu, thậm chí là không thể tưởng tượng nổi!
Quả thật dễ như trở bàn tay, đi qua Thương Ngô môn hộ sơn đại trận, căn bản không chút phản ứng nào xuất hiện!
Vân Dương thậm chí còn tưởng hộ sơn đại trận của đối phương phải có huyền cơ khác hoặc đang ủ mưu một loại công kích cực đoan nào đó, còn do dự một hồi lâu, chuẩn bị nghênh đón đối phương phản công.
Thế nhưng mãi lâu sau vẫn không chút phản ứng!
Chui vào thế này thật quá dễ dàng, đâu giống như đột phá hộ sơn đại trận một môn phái có Thiên Vận Kỳ cơ chứ!
Vân Dương chui vào nội bộ Thương Ngô môn, theo bản năng hiểu ra: Chẳng lẽ hộ sơn đại trận Thương Ngô môn không có công năng phòng hộ thần thức? Nếu không vì sao mình chui vào lại hoàn toàn không chút cảm ứng?
Chư Tướng Thần Thông của mình mặc dù huyền diệu thông thần nhưng bản chất vẫn liên quan tới nguyên thần nguyên linh, cho dù vô hình vô tướng thế nào cũng vẫn còn dấu vết, vẫn khó tránh khỏi chấn động hơi đặc thù, chỉ cần thăm dò thần thức, mặc dù không thể phát giác toàn bộ nhưng vẫn có vết tích để lần ra chứ. Thế nhưng đại trận hộ sơn của Thương Ngô môn hoàn toàn không chút phản ứng, cách giải thích duy nhất chính là trận pháp hộ sơn này không hề có bất cứ phòng vệ nào nhắm vào thần thức!
Nhưng thế này… Chẳng phải quá bất hợp lý ư?
Vân Dương trăm ngàn lần khó hiểu.
Thân là môn phái có Thiên Vận Kỳ, chẳng lẽ ngay chút phòng hộ đó cũng không có?
Nhưng sự thật lại chính là như vậy, trên thực tế, trận pháp có thể ngăn cách thần thức như tại Cửu Tôn phủ thể gian này đương nhiên không phải không có, nhưng thật không nhiều, gần như đếm được trên đầu ngón tay.
Còn Chư Tướng Thần Thông hóa thân phong vân cũng là bí thuật đặc dị nhất trên đời này, vượt ngoài nhận biết của tu giả.
Tuy vẫn khó tránh khỏi bí pháp không gian như thuật “lồng giam” nhưng vẫn là pháp môn thần diệu bậc nhất!
Vân Dương thuận buồm xuôi gió mò tới Võ Tàng các, quả nhiên nhẹ nhàng tự tại. Nhưng vận may của hắn cũng đến đây là hết.
Nguyên nhân rất đơn giản, bốn phía Võ Tàng các của Thương Ngô môn gắn đầy thần niệm cường giả.
Chi chít, kín kẽ, không một khe hở!
Từ xa nhìn lại, cửa lớn Võ Tàng các luôn mở rộng, trong tòa các cao bốn tầng là từng dãy giá sách.
Tốc độ như lưu quang thiểm điện, nhanh đến cực điểm.
Tứ đại cao thủ tức giận xông vào trong các, chứng kiến con thú nhỏ này, không khỏi “ồ” lên một tiếng.
Cùng ngây ngẩn.
Chẳng lẽ vừa rồi động tĩnh lớn như vậy lại chỉ do một con thú nhỏ làm ra?
Không thể nào?
- Meoooo…
Nhị Bạch Bạch rụt rè ngoắt ngoắt đuôi, nằm rạp trên mặt đất, đầy ủy khuất nhìn bốn người, không hề chớp mắt.
- Bắt lấy nó!
Bất kể thế nào, trước tiên phải bắt con mèo kỳ quái này đã rồi hãng nói!
Bốn người cùng ra tay, chỉ thấy Nhị Bạch Bạch lại chạy trốn tứ phía, động tác linh hoạt tới mức người ta không tin nổi, từ đông sang tây, từ nam sang bắc, cho dù bốn tu giả Thánh cấp liên thủ nhất thời vẫn khó lòng bắt giữ!
- Meoooo…
Một tiếng kêu dài.
Trong giây lát, tốc độ di chuyển của con mèo trắng lại tăng cao, như một bóng trắng hư ảo, xuyên qua khe hở trong vòng vây của bốn người xông ra ngoài.
Một người trong đó chỉ cảm thấy dưới hông mát lạnh, con mèo trắng nho nhỏ kia đã nhân cơ hội chạy xa vìa chục trượng, đang ủy khuất quay đầu lại kêu:
- Meoooo… Meo meo…
Như muốn nói: Đừng bắt ta, ta không cố ý!