Ta Là Chí Tôn
Chương 957 : Có thể giúp ta được không?
Ngày đăng: 09:12 30/04/20
Một ngày một đêm ròng trôi qua, Vân Dương tỉnh lại từ trạng thái nhập định, hơi vận khí thử, chỉ thấy kinh mạch hồi phục thông suốt, khi vận chuyển huyền khí mặc dù ngũ tạng lục phủ vẫn còn đau đớn nhưng đã không trở ngại, có thể thấy thương thế chuyển biến tốt đẹp.
Nhưng cẩn thận tra kỹ lại phát hiện giữa lục phủ ngũ tạng vẫn còn rất nhiều chỗ trắc trở không thông suốt, đó là nơi bị tụ huyết, rõ ràng đã vận chuyển Sinh Sinh Bất Tức Thần Công một ngày một đêm, lại có sinh linh chi khí của Lục Lục quán thâu nhưng vẫn khó chịu như vậy đủ chứng minh thương thế nghiêm trọng cỡ nào.
Vân Dương hít một hơi thật sâu, một luồng huyền khí đi ngược dòng nước, cưỡng ép gột rửa kinh mạch, mơ hồ nghe được trước ngực bụng mình có tiếng nổ như tiếng sấm, há miệng phun ra một ngụm máu đỏ sậm tới cực điểm, lại thở hổn hển, nửa ngày sau khí tức mới dần khôi phục.
Động tác như vậy, huyền khí cưỡng ép thông qua chỗ chắn đọng, theo đó là một cảm giác đau đớn như dao cắt, cũng may cảm giác này chỉ một chớp mắt rồi lập tức dễ chịu hơn nhiều.
Khí tức Vân Dương bình phục, hơi thở tráng kiện không khác gì ngày thường, không khỏi nhẹ nhàng thở phào, chậm rãi đứng dậy, cử động thân thể, lại nghe xương cốt trên người kêu lách cách một hồi.
Đang muốn rời khỏi lại đột nhiên ngay ra một lúc, rùng mình một cái.
Vì một âm thanh đột nhiên vang lên sau lưng hắn, khiến người ta kinh tâm động phách.
- Người trẻ tuổi, ngươi định cứ thế mà đi à?
Lời này khiến trái tim Vân Dương thiếu chút nữa nhảy ra theo đường miệng, nhịp đập toán loạn.
Hôm qua khi hạ xuống, thần thức hắn đã gần như hỗn loạn, chỉ dựa theo chút thanh tỉnh cuối cùng lựa chọn vách núi này, đi vào chỗ lõm sâu bí ẩn sau đó bất tỉnh nhân sự, phó mặc cho trời.
Nhưng hắn nhớ rất rõ, nơi này tuyệt đối không có bất cứ dấu vết con người nào.
Vì sao mình nghỉ ngơi ở đây một đêm, chữa thương một đêm, từ đầu đến cuối vẫn coi là chỉ có mình mình, hóa ra nơi này lại có người khác, còn lên tiếng ngay khi mình định đi? Thế nhưng sau lưng mình chẳng phải vách núi ư?
Vân Dương theo tiếng quay đầu nhìn lại, cảnh tượng đập vào mắt quả thực là vách núi.
Chỉ có chính mình ngồi nơi này, né vào chỗ lõm khoảng nửa trượng, nhưng vẫn là vách núi rắn chắc.
- Các hạ là ai?
Vân Dương hỏi vách núi.
- Nói ra thì xấu hổ… Lão hủ ngay trong lòng núi trước mặt ngươi.
Vân Dương nói:
- Nói vậy, các hạ chẳng lẽ bị người ta giam cầm, không phải kẻ tự do?
Lời này của Vân Dương biểu đạt hai tầng hàm nghĩa: thứ nhất đối phương không được tự do, mặc dù mình có lonfgt tương trợ nhưng cũng phí bao công sức, thứ hai mấu chốt hơn, nếu Vân Dương giúp đối phương lại đắc tội kẻ ra tay cầm tù, không thể không suy xét cẩn thận!
Giọng nói kia im lặng một lúc lâu, nửa canh giờ sau mới u oán thở dài:
- Đúng. Ta ở trong lòng núi này… đã rất lâu rồi.
- Rất lâu là bao lâu?
Vân Dương suy nghĩ xoay chuyển.
Từ thời gian người này bị cầm tù có thể mơ hồ đoán được cấp độ tu vi của hắn.
Dù sao, người tu vi càng thấp, thời gian bị cầm tù cũng càng ngắn, chưa được mấy năm đã chết. Ngược lại, nếu thời gian cầm tù đủ dài, cũng có thể nhận ra tu vi người bị cầm tù.
- Cũng đã ba bốn mươi năm…
Giọng nói không dám chắc, nói:
- Ta bị giam cầm, không cách nào thấy trời lên trăng lặn, thật sự không biết đã bao nhiêu năm, cũng chỉ đoán vậy mà thôi.
- Ba bốn mươi năm…
Vân Dương thầm tính toán. Nếu tinsht heo thời gian này, cho dù người này vẫn còn nhẫn không gian, có chút đồ ăn giữ sinh cơ… cũng quyết không chèo chống được bao lâu. Nếu không cố ý, có tu giả nào để lương thực ăn được mấy chục năm trong nhẫn không gian?