Ta Là Chí Tôn

Chương 956 : Cũng coi như đáng giá!

Ngày đăng: 09:12 30/04/20


Đám người đều cúi đầu.



Chuyện này chúng ta cũng nghĩ đến, nhưng… bên trong chẳng phải còn tam su thúc à... Có sư thúc ở đó nào còn vấn đề gì...



Ai mà ngờ nổi ngay tam sư thúc cũng không ngăn được người ta?



Lại nói… Ngay cả tam sư thúc cũng không ngăn được người ta, chúng ta có lưu lại thì ích lợi gì? Ngươi không ngừng chỉ trích chúng ta nhưng chúng ta có cách nào?



Nhưng những lời này chỉ dám nói trong lòng, không ai dám nói ra.



- Các ngươi biết rõ mình gánh vách trách nhiệm thế nhưng vẫn đuổi theo con mèo kia như ong vỡ tổ, như vậy người sau lưng con mèo sẽ do ai phòng bị? Bí tịch môn phái ai tới bảo hộ? Mặc cho người ngoài xông vào à?



“...”



- Không biết trả lời ra sao à? Á khẩu không nói được đúng không? Sự thật chẳng phải vậy à? Hành động ngu xuẩn của các ngươi khiến cho đối phương đi vào như chỗ không người, trộm bí tịch, thản nhiên thoát thân! Bản tọa xử phạt các ngươi chẳng lẽ lại oan? Ngươi đâu, kéo xuống! Hành hình!



Lời vừa nói xong, toàn bộ Thương Ngô môn đều căng thẳng.



...



- Chưởng môn, giờ làm tra theo cách này rất khó có hiệu quả, còn kiểm điểm gì đó nên làm sau khi vãn hồi tổn thất mới có ý nghĩa.



Vị sư thúc chưởng môn này đợi lúc không người mới nói.



Hắn là người duy nhất giao thủ cùng kẻ trộm thần bí này, đương nhiên cũng biết chỗ kinh khủng của kẻ trộm, nếu chỉ tra theo theo phương pháp hiện tại, sợ rằng đời này cũng không thấy được điều gì.



- Chuyện này đâu phải ta không biết?



Hồng Trường Thiên thở dài nói:




Thậm chí lúc lơ lửng trên không trung, toàn thân đã mất đi ý thức, phải dựa vào Lục Lục chèo chống mới đi được tới nơi này, tụ tập thành hình người.



Vân Dương cố gắng giãy dụa lấy vài viên đan dược chữa thương ăn vào. Sinh linh chi khí của Lục Lục liều mạng truyền vào như không cần tiền mới cứu vãn được lục phủ ngũ tạng đã sắp tan thành cặn bã của Vân Dương về, miễn cưỡng gắn bó vận hành.



Dù vậy toàn bộ thân thể Vân Dương đã hoàn toàn không cách nào cử động, chỉ có thể chờ từ từ khôi phục.



Nếu lúc này có kẻ xấu đi qua, vậy Vân Dương cũng hoàn toàn bất lực, muốn cướp thì cướp, mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm!



Cho dù tình huống ảm đạm như vậy, Vân Dương nhìn bí tịch thu được không nhẫn không gian vẫn cảm thấy lần mạo hiểm này thật đáng giá!



Thật không biết là Vân Dương sáng lập ra Không Cướp Trời hay Không Cướp Trời ảnh hưởng tới Vân Dương, quả thật muốn tiền không muốn mạng!



- Có những thứ này, Cửu Tôn phủ mới xem như thật sự có căn cơ, có hy vọng quật khởi!



- Mặc dù chỉ là nội tình môn phái tầng chót nhất nhưng cũng là thành quả tích lũy mấy ngàn năm, trong đó chắc cũng không thiếu những công pháp xây dựng nền tảng vững chắc. Ngược lại những môn phái thượng phẩm cao cao tại thượng kia, bí tịch bọn họ ngược lại không thích hợp cho môn nhân xây dựng nền tảng.



- Vi những thứ này mới thực sự là bảo điển cần nhất để tu thành.



Vân Dương hít một hơi thật sâu, ý định vận chuyển Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, chữa thương hồi nguyên nhưng lại cảm thấy hơi thở của mình như xé rách lục phủ ngũ tạng bản thân, bụng đau như đứt đoạn, mắt tối sầm, gần như hôn mê bất tỉnh.



Hắn cố gắng duy trì thanh tỉnh, gắng gượng tiếp tục chữa thouwng.



Trời dần tối.



Vân Dương trốn trong hẻm núi bí ẩn này, dùng chút lực lượng cuối cùng chọn một chỗ trũng trong vách núi ngồi xuống, nhắm mắt chậm rãi điều tức...



- Bản thiếu gia thê thảm như vậy, chắc chắn bên Thương Ngô môn còn thảm hơn, song cho dù có tức nổ phổi đi nữa cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn, ngậm bồ hòn làm ngọt, ha ha…