Ta Là Chí Tôn
Chương 955 : Thương Ngô môn rối loạn
Ngày đăng: 09:12 30/04/20
Trên đỉnh Võ Tàng các.
Hồng Trường Thiên mặt mũi tái nhợt nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, thân thể run bần bật.
- Ai? Rốt cuộc là ai?
Mọi người im lặng, vẻ mặt tái nhợt, toàn thân phát lạnh.
Tuy nhuệ môn phái mình đều tập trung nơi đây nhưng vẫn bị kẻ địch dùng thế như cường công đánh cướp toàn bộ bí tịch Võ Tàng các!
Toàn bộ điển tịch võ học môn phái thu thập mấy ngàn năm, không chút dư thừa, quét sạch sành sanh!
Đây còn chưa phải quan trọng nhất, điểm chết người nhất là phe mình nhiều người như vậy nhưng từ đầu đến cuối không ai thấy được địch nhân, thậm chí kẻ địch trông ra sao cũng không biết, đối phương tới từ thế lực nào hay môn phái nào càng không chút manh mối!
Cảm giác thất bại mà không thể phát tiết này càng khiến người ta phát cuồng.
- Đối phương vô hình vô ảnh, hoàn toàn không có vết tích lần theo…
Sư thúc chưởng môn trấn giữ tại Võ Tàng các tầng cao nhất biểu hiện càng uể oải, chiến đấu cả đời, không ngờ lúc già lại thua nặng như vậy.
Hắn xem như người duy nhất của Thương Ngô môn chính diện đối địch với người tập kích, nhưng không thu hoạch được chút gì về đối phương, thậm chí đối phương ngay dưới mí mắt mình, ngay khi mình dốc hết tinh thần đề phòng, đoạt hết bí tịch bỏ đi!
Giờ khắc này ông lão chỉ có cảm giác muốn tự sát tạ tội.
- Vô hình vô ảnh? Hoàn toàn không có dấu hiệu lần theo?
Hồng Trường Thiên nhíu mày, lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ lại là… Không Cướp Trời?
Không Cướp Trời cường thế tàn phá bừa bãi tại Yến Tử sơn, ngay trong phạm vi quản lý của Thương Ngô môn, thân là chưởng môn, Hồng Trường Thiên đương nhiên biết một số tình huống người khác không biết.
Ví dụ như, đôi khi Không Cướp Trời sẽ thi triển một loại thủ đoạn vô cùng quỷ dị, có thể miễn dịch tất cả thủ đoạn công kích của đối thủ...
- Lại có phần không giống… Không Cướp Trời không thể hoàn toàn biến mất như hôm nay…
- Chưởng môn, chúng ta nên làm sao đây? Nhất định phải tìm cách ứng đối!
Những người khác trong lòng nóng như lửa đốt. Việc cấp bách bây giờ đương nhiên là đuổi bắt kẻ địch đoạt lại bí tịch môn phái, vãn hồi tổn thất, sao chưởng môn lại đột nhiên ngẩn người?
Rõ ràng là tình báo rất quan trọng mà!
Cũng do hai người này căn bản không ngờ, môn phái mình gặp vận rủi lớn đến vậy cũng là do cả hai đi ra ngoài một chuyến, chọc phải một môn phái nhỏ… trực tiếp dẫn tới hậu quả ác liệt này.
Nếu để Hồng Trường Thiên biết môn phái bị trộm chính là vì hai tên này tới quấy rối người ta, khiến người ta nhắm vào Thương Ngô môn, sợ rằng sẽ rút gân lột da hai người tại chỗ!
Bên trong Thương Ngô môn lại đang nổi bão tố.
Tính tình chưởng môn sau khi đè nén hồi lâu, cuối cùng cũng phát tác.
Hắn vốn không muốn nóng nảy như vậy, nhưng giờ không nhịn nổi.
Chuyện hôm nay đâu chỉ phẫn nộ, còn cả đau lòng! Đau lòng cho môn phái của mình, rốt cuộc là sao? Rõ ràng là kế điệu hổ ly sơn, thế mà cũng thành công được?
Thật nực cười!
Nhất là đám người kia còn kêu oan ưởng, càng khiến chưởng môn tức giận mà không chỗ nào phát tiết.
…
- Oan uổng? Các ngươi oan ở đâu? Đuổi được con mèo con kia không?
- ... Không.
- Đuổi kịp không?
- ... Đuổi không kịp.
- Đuổi không kịp soa còn đuổi? Các ngươi biết trách nhiệm bản thân không? Chẳng lẽ cảm thấy mình rảnh rỗi không có việc gì làm?
Hồng Trường Thiên cảm thấy cơn giận của mình đang bùng nổ triệt để.
- Ta hỏi các ngươi, ở nơi trọng địa như vậy đột nhiên xuất hiện một con mèo, chẳng lẽ các ngươi không thấy lạ?
- Ta hỏi các ngươi, con mèo như vậy, các ngươi đều cảm thấy đáng yêu, đều cảm thấy hứng thú… Thế nhưng yêu thú dạng này rõ ràng là thú nuôi, vậy các ngươi có nghĩ tới, thật ra nó có chủ nhân hay không?
- Các ngươi cứ thế đuổi theo con mèo? Đầu óc các ngươi ở đâu? Cho chó ăn rồi? Mặt mũi đâu mà kêu oan uổng?