Ta Là Chí Tôn

Chương 969 : Tề Thiên Thánh Tôn?

Ngày đăng: 09:12 30/04/20


- Đây là Cửu Tôn phủ của ngươi?



Vân Dương Đổng Tề Thiên rốt cuộc chính thức đặt chân vào Cửu Tôn phủ, nhưng vừa tiến vào sơn mô, Đổng Tề Thiên lại bùng nổ!



Vừa rồi bên ngoài còn kinh hãi thán phục, kết quả vừa tiến vào trong lại lập tức bùng nổ.



Vì thần niệm hắn tra xét, lập tức rõ ràng tất cả mọi thứ ở đây. Trong này không những không một cao thủ, ngay cả môn nhân đệ tử ưu tú cũng không có tới một người!



Hai ba tên ngươi bảo đâu rồi?



Rõ ràng chỉ có một đám người tu vi như con sâu cái kiến.



Ừm, hạng người đó trong mắt mình thậm chí không tính là sâu kiến!



Chẳng lẽ mình thật sự phải làm huấn luyện viên trưởng cho đám người này?



Xin hỏi làm sao huấn luyện? Làm sao dạy? Làm sao quản?



Mình tu vi… đường đường như vậy, tới dạy trẻ con ư?



Gương mặt Đổng Tề Thiên dài như thớt.



Vân Dương mặt đầy chính nghĩa nói:



- Tiền bối, ngài lại phàn nàn cái gì? Ngay từ đầu ta đã nói với ngài Cửu Tôn phủ là chúng ta tự sáng lập, tất cả mới đang trong giai đoạn thành lập nền móng, trạng thái hiện giờ chẳng phải rất bình thường ư. Ta tin rằng Thánh Tâm Điện khi mới thành lập cũng phải phát triển từ tiểu môn phái không có gì như chúng ta thôi. Chỉ cần bản tâm chúng ta không đổi, chí quyết không dời, kiền trì bền bỉ, thời gian sẽ…



Đổng Tề Thiên cười ha hả:



- Ta tin ngươi mới là lạ…



Hai người cùng đến giáo trường, thấy bốn năm trăm môn nhân đệ tử luyện công, Đổng Tề Thiên càng có cảm giác tiền đồ u tối.



Cái này… Nhiều đệ tử như vậy, nhưng thật sựu không ai tư chất xuất chúng!



Thiên tài nhất chảng qua chỉ trời sinh mở thất khiếu!



Để lão nhân gia ta tới giảng dạy đệ tử như vậy chính là lãng phí sinh mệnh.



Tiểu mập mạp Tiền Đa Đa như quả cầu thịt lăn tới, đầy hưng phấn:



- Lão đại, ngài về rồi à… To con này là ai thế?



Tiểu mập mạp đứng trước người Đổng Tề Thiên, đầu chỉ vừa vưanj vượt qua rốn hắn, cố ngửa đầu lên, vẻ mặt tán thưởng:



- Con mẹ nó thật cao…



Bụp!
- Ngươi vừa rồi bị doạ thành kiểu gì vậy? Thánh Thánh cái gì? Rốt cuộc là Thánh gì?



Tiểu mập mạp run rẩy, hai mắt lại bừng sáng, nhỏ giọng thần thần bí bí đáp:



- Thánh Tôn… Thánh Tôn đó lão đại, ngài kiếm từ đâu ra một đại thần như vậy? Thật quá trâu bò…



- Thánh Tôn...



Ánh mắt Vân Dương lộ vẻ trầm tư.



- Ngươi từng nghe tên Đổng Tề Thiên chưa?



Vân Dương hỏi.



- Hả? Đổng Tề Thiên? Tề Thiên Thánh Tôn?



Tiểu mập mạp giật mình.



Vân Dương giật mình theo:



- Tề Thiên Thánh Tôn?



- Đây… Đây là nhân vật nổi danh mấy ngàn năm trước…



Tiểu mập mạp run rẩy nói:



- Lúc đó Đổng Tề Thiên danh xưng Tề Thiên, thân ngang với trời, còn có thanh danh cùng giai vô địch trong hàng ngũ thánh tôn, được cổ nhân phong cho ngoại hiệu Tề Thiên Thánh Tôn…



- Thật uy phong…



Vân Dương bỗng thấy cái tên này quả thật… uy phong lẫm liệt, bá khí bức người.



- Nhưng về sau giang hồ có tin đồn người này đắc tội một người khác… Đột nhiên biến mất không thấy đâu…



Ánh mắt tiểu mập mạp lộ vẻ sùng bái:



- To… to con này… chính là…



Nhỏ giọng:



- ... Tề Thiên Thánh Tôn ư?



Vân Dương chậm rãi gật đầu:



- Hẳn là.