Ta Là Chí Tôn
Chương 970 : Chính nghĩa không phải hàng giá rẻ!
Ngày đăng: 09:12 30/04/20
Tiểu mập mạp soạt một tiếng, suýt nữa ngã ngửa, run lên cầm cập, ngay thịt mỡ trên người cũng bắt đầu run theo:
- Cái này, cái này, cái này… Hắn… hắn là thần tượng của ta… Ta ta ta…
Vân Dương trong lòng lại trầm tư.
Cường giả Thánh Tôn?
Đổng Tề Thiên mặc dù biểu lộ dị tượng Thánh Tôn nhưng… Vân Dương dẫu sao cũng cảm giác hắn không đơn giản như vậy.
...
- Đi theo ta.
Vân Dương kéo theo tiểu mập mạp mất hồn mất vía tới kho hàng Cửu Tôn phủ.
Tiểu mập mạp hoa vẫn hoa mắt chóng mặt, miệng thì thào:
- Trời đất ơi… Thật quá hạnh phúc… Ai da… Cửu Tôn phủ quả nhiên tiền đồ vô lượng. Hô hô hô… Lão đại ngươi quá uy vũ…
- Đừng nói nhảm nữa.
Vân Dương nói:
- Ta lại cho ngươi thêm một khoản tiền, ngươi nắm chắc thời gian chiêu binh mãi mã đi.
- Tiền?
Vừa nghe tới đưa tiền, tinh thần tiểu mập mạp đột nhiên phán chấn, thần trí khôi phục thanh minh, vứt luôn thần tượng Thánh Tôn gì đó ra sau đầu, hai mắt phát ra ánh sáng linh ngọc:
- Tiền đâu? Tiền đâu? Cụ thể bao tiền?
Vân Dương không đáp, vung tay lên.
Lạch cạch lạch cạch một hòi, toàn bộ kho hàng đều bị linh ngọc lấp kín.
Hạ phẩm linh ngọc chiếm hơn chín phần mười nhà kho, còn có 100 000 viên linh ngọc trung phẩm cùng hơn vạn viên linh ngọc thượng phẩm.
- Oa…
Tiền, tiểu mập mạp thời gian vừa qua tiêu tiền tới mức đau lòng, trước đó giao dịch được hơn trăm triệu linh ngọc hạ phẩm giờ đã tiêu hao gần hết, ngay lúc đau đầu tiếp theo nên tiến hành ra sao lại bỗng thấy cả một nhà kho tiền, hạnh phúc tới không nói nên lời.
Tiểu mập mạp gần như theo thành bản năng, vuốt ve linh ngọc xung quanh, nước mắt chảy ào ào:
Tiểu mập mạp không hiểu nói:
- Vì sao? Chính nghĩa chẳng phải tồn tại trong lòng mỗi người ư? Khiến mỗi người trong lòng tự có chính nghĩa, tự giác tự nguyện đi diệt trừ đám súc sinh này, chẳng phải sao?
Vân Dương thản nhiên:
- Lòng người trước nay vốn phức tạp, một khi chính nghĩa không cần trả giá cũng có thu hoạch ngược lại không được đánh giá cao. Một khi không được đánh giá cao, lòng chính nghĩa và lòng thương hại sẽ bị kẻ có ý đồ lợi dụng, thậm chí bẻ cong, bóp méo, bắt cóc, từ đó khiến cho đạo đức không còn, công lý không rõ.
- Hiện giờ xem ra, thu phí trừ ác như làm tría sơ tâm, nhưng cứ như thế trong lòng mọi người lại có chỗ dựa.. Ngược lại nếu toàn bộ thế giới này, có thể thu được chính nghĩa mà không phải trả giá, như vậy thời điểm chính nghĩa bị bẻ cong bị vặn vẹo ắt sẽ không xa… Đến lúc đó, cả thế gian mới thật sự không có chính nghĩa, không có thương hại, không có anh hùng!
- Khi phải trả thù lao, tất cả mọi người sẽ ca tụng ngươi là anh hùng, không ai nói ngươi thu tiền là tội ác tày trời.
- Nhưng nếu không phải trả thù lao…
Vân Dương mỉm cười giễu cợt:
- Chính nghĩa… sẽ chết đói.
Tiền Đa Đa kinh ngạc:
- Ta cũng biết ngươi nói có lý, nhưng ta vẫn cảm thấy làm vậy quá mức cực đoan.
- Có lẽ vậy, nhưng có thế nào cũng tốt hơn trầm luân.
Vân Dương trầm mặc một chút rồi nói:
- Hiện giờ là lúc cần thiết để phát triển môn phái, ngươi cứ xem như… tất cả vì phất triển môn phái nên mới thuận tay làm chút chuyện. Thù lao thu nhận không coi như làm chuyện chính nghĩa, vậy có thấy đỡ cực đoan hơn không?
Hắn nhìn tiểu mập mạp nói:
- Sẽ có một ngày, ngươi cảm tháy môn phái chúng ta đã cường đại tới một mức nhất định, có thể dùng lực lượng của môn phái chúng ta để cứu giúp thiên hạ… Lúc đó ngươi có thể thử dùng quyền lực trong tay để chính nghĩa và lòng thương miễn phí cho thiên hạ.
Thần sắc tiểu mập mạp nghiên nghị gật đầu:
- Nếu thật có lúc đó, ta sẽ cố gắng.
Vân Dương vỗ vỗ vai hắn, không nói gì, chỉ mỉm cười.
Nụ cười đó, dẫu sao cũng hơi mỉa mai.
Đổng Tề Thiên nghỉ ngơi trong tiểu viện, đột nhiên thở dài u oán.