Ta Là Chí Tôn

Chương 971 : Đóng gói huynh đệ tiến vào địa ngục

Ngày đăng: 09:12 30/04/20


Tiểu mập mạp dùng tốc độ nhanh nhất thu thập linh ngọc, đồng thời phân loại rất nhiều bí tịch Vân Dương mang về cất vào võ khó sau đó mang theo hai người vội vã xuống núi.



Đổng Tề Thiên đứng trên đỉnh núi nhìn tiểu mập mạp thoả mãn rời đi, ánh mắt thâm thuý.



Miệng lại lẩm bẩm một câu:



- Chính nghĩa không phải hàng giá rẻ? Chính nghĩa không phải hàng giá rẻ?



Đột nhiên thở dài một tiếng:



- Lòng người...



...



Sáng sớm hôm sau.



Vân Dương đang tĩnh tọa luyện công, củng cố tu vi vừa đạt tới Thánh Giả của chính mình, đại trận hộ sơn lại đột nhiên có động tĩnh..



Sử Vô Trần là người đầu tiên trở về.



Về cùng hắn là hai thanh niên.



Hai người kia đều mặc áo đen, dáng dấp cao gầy, ánh mắt sắc bén, toàn thân tràn ngập cảm giác quái gở khó gần.



Cùng cao ráo, cùng lạnh lùng.



Hai người này nếu không phải tướng mạo hoàn toàn bất đồng, thậm chí có thể khiến người ta lầm tưởng là song sinh.



- Lão đại, vị này chính là Cửu Tuyền U Hồn Khổng Lạc Nguyệt, vị này chính là Hắc Vụ công tử Thạch Bất Giai.



Hai vị theo Sử Vô Trần trở về lại chính là hai người khác trong Thiên Tàn Thập Tú!



Vân Dương quan sát một hồi, chỉ thấy hai người cùng ôm quyền chào hỏi:



- Vị này là Vân Tôn đại nhân?



Vân Dương ôm quyền hành lễ:



- Tại hạ Vân Dương, hai vị…



Hai người đồng thời nói:



- Hai người chúng ta vui lòng gia nhập Cửu Tôn phủ, xin hỏi hai chúng ta là Tôn hiệu là gì?



Thật trực tiếp!



Ta còn chưa chào hỏi xong mà.



Vân Dương khinh bỉ:




Sử Vô Trần không khỏi trầm mặc, một lúc lâu sau mới lặng lẽ nói:



- Tin rằng cuối cùng sẽ có ngày nàng phải hối hận.



Thạch Bất Giai cười ha hả, dáng vẻ tiêu điều:



- Chỉ cầu cuộc đời không tiếc nuối, sinh tử cẩu thả liệu có gì hay?



...



Đổng Tề Thiên ngồi dậy tỉnh lại, dưới cảm ứng của thần thức sớm đã rõ Vân Dương đang ngồi trong tiểu viện của mình, tự rót tự uống, quên cả trời đất.



- Nói đi, chuyện gì? Tiểu tử ngươi đến đây sớm vậy chắc chắn không phải bắn tên không đich!



- Ai, xem lời của ngài kìa… Nói chung nhóm đầu tiên cần đặc huấn đã đến, nhóm này khoảng chừng ba người.



Vân Dương mỉm cười nói:



- Huấn luyện viên trưởng cũng đang nhàn rỗi, có muốn thử chút không? Xem đối tượng ta chọn cho ngài dạy dỗ?



Đổng Tề Thiên trợn trắng mắt nói:



- Nhóm người đầu tiên cần đặc huấn đến rồi? Cái này không quan trọng chỉ cần bọn chúng chịu thao luyện ta không thèm để ý, nhưng đợt huấn luyên đầu tiên này có gồm cả tiểu tư ngươi trong đó không?



Vân Dương gật đầu, sảng khoái thừ nhận:



- Tính cả ta là bốn người.



- Nhân số không quan trọng, đặc huấn có yêu cầu gì? Muốn đạt tới mục tiêu gì?



- Tăng thực lực là được!



- Những thứ còn lại không tiếc chứ?



- ... Được, như vậy cũng được.



- Được, được lắm!



Vân Dương khi nói mấy câu đó lại nghĩ thầm, dưới sự giám sát của một cao thủ như vậy, thực lực tổng hợp của Cửu Tôn phủ đương nhiên sẽ tăng trưởng trong thời gian rất ngắn.



Tối thiểu sẽ không đi phải đường rẽ.



Nhưng Vân Dương thật sự không hiểu Đổng Tề Thiên, hắn cũng không biết Đổng Tề Thiên là hạng người gì.



Càng không cảm nhận được chân ý ẩn trong lời nói của Đổng Tề Thiên vừa rồi.



Thậm chí, vài lời vừa rồi của hắn đã đóng gói bản thân cùng đám Sử Vô Trần đưa vào địa ngục!