Ta Là Chí Tôn

Chương 97 : Hình bộ dạ biến

Ngày đăng: 08:59 30/04/20


(Biến cố ở Hình bộ vào ban đêm)



--------



Ban đêm, Hình bộ tựa như muốn tỏ lòng áy náy, chủ động mang rượu thịt lên cho Thủy Nguyệt Hàn và Phó Quan Sơn…



- Tình thế phát triển đều nằm trong dự liệu, ngày mai liền có thể trở về rồi. Biến cố ngoài ý muốn này coi như qua…



Thủy Nguyệt Hàn cùng Phó Quan Sơn cùng nhau thở dài một hơi, nhưng tự đáy lòng hai người đều có một cảm giác ngột ngạt khó chịu: thăm dò sâu cạn của Thanh Vân phường này, có vẻ như khó mà thực hiện a…



Còn chưa có chính thức phát lực, liền đã chọc ra bao nhiên sự kiện ô long, còn kéo bản thân lộ hết ra ngoài ánh sáng, sau này muốn tiếp tục, e phải tìm hướng khác a…







Phủ Thu Lão nguyên soái.



- Chỉ đơn giản nhốt người một ngày?



Thu Kiếm Hàn cảm thấy, sự kiện này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy!



Vân Tôn lệnh a!



Từ trước đến nay, người của Vân Tôn xuất thủ đều là nhìn mười bước mới đi một bước, sao có thể đơn giản như biểu hiện?



Hơn nữa, bên đó đã xuất lực mạnh như vậy, dùng lực quân bộ, đánh động Hình bộ!



Lại dùng Hình bộ, mượn đại nghĩa quốc qia, đấu phủ Thái tử, đấu giang hồ, đấu thế gia!



Vận dụng lực lượng quốc gia, áp chế cảm một đám thế lực quái vật, sau đó mới có thể đem những người này triệu tập, sao có thể đơn giản khiến bọn họ ngây người trong đại lao một buổi?



Sao có thể hời hợt, không đau không ngứa như thế?



- Nếu đến sớm mai vẫn không có chuyện gì phát sinh…



Thu Kiếm Hàn Lão nguyên soái cau mày lẩm bẩm:



- … không chừng ta phát điên lên mất…



- Nhưng nếu có chuyện phát sinh… hẳn là không đến mức xảy ra án mạng, kế sách của Vân Tôn, hẳn sẽ không nông cạn như vậy…



Thu Lão nguyên soái minh tư khổ tưởng:



- Hoặc có thể là đánh cỏ động rắn? Dẫn xà xuất động? Dẫn những kẻ cầu tình đi ra, một mẻ bắt cả cá nhỏ cá lớn?



- Nhưng hẳn sẽ không như vậy a… chút chuyện nhỏ này, những con cá lớn trong bóng tối kia chưa hẳn sẽ xuất động… nhất là trước bầu không khí nguy hiểm mãnh liệt như vậy, ai dám loạn động?



- Thực sự kỳ quái!



- Đến cùng là bọn hắn muốn làm gì?




- Ồ? Ngươi chắc chắn như thế a?



Thủy Nguyệt Hàn nở nụ cười nhàn nhạt:



- Nói thật, nếu ta biết Cửu Tôn còn có người sống, nhất là người đó lại là Vân Tôn ngươi, như vậy hiện tại ta đã mai danh ẩn tích, ẩn cư Hoang đảo ngoài Vô Tận hải cách đây 17 vạn dặm a!



Vân Dương bình tĩnh nói:



- Ngươi hẳn là sớm nghĩ đến, Cửu Tôn không thực sự chết đi. Cho nên người hẳn là đã sớm chuẩn bị đào tẩu, nhưng người lại vẫn không trốn đi.



Thủy Nguyệt Hàn cười khổ:



- Làm người, quả nhiên không thể có tâm lý may mắn. Nếu có kiếp sau, ta tất sẽ nhớ kỹ câu này, nhớ kỹ giáo huấn lần này, bây giờ, ta cũng chỉ mong đợi ở kiếp sau.



Con mắt Vân Dương quan sát Thủy Nguyệt Hàn, ánh mắt lộ ra vẻ thất vọng, nói khẽ:



- Thủy Nguyệt Hàn, Thủy tiên sinh, ngươi là người đầu tiên của Tứ Quý lâu mà ta thấy có sự quyết đoán như vậy!



Thủy Nguyệt Hàn cười khổ một tiếng:



- Đa tạ khích lệ. Ta có thể hỏi một câu, Vân Tôn làm thế nào để nhận định ta là người Tứ Quý lâu?



- Chẳng nhẽ ta không nên nhận định ngươi a?



Vân Dương thản nhiên nói:



- Nếu ngươi không động, ta đúng là không thể bắt được ngươi! Nhưng ngươi chỉ cần khẽ động, ngươi liền chạy không thoát! Ngươi hiểu ý ta nói chứ!



Thủy Nguyệt Hàn nhẹ nhàng thở dài:



- Thanh Vân phường quả nhiên có quan hệ với Cửu Tôn, hơn nữa quan hệ rất sâu, lúc trước bước ra một bước này quả không sai, chỉ có điều, lúc tấn công cũng là lúc lộ ra chính mình…



Hắn nở nụ cười nhàn nhạt:



- Vân Tôn, hy vọng ngươi có thể cường đại thêm ngàn lần vạn lần, chân chính tiêu diệt hoàn toàn Tứ Quý lâu! Nếu có ngày đó, đừng quên nói cho ta một tiếng.



Vân Dương nói:



- Ta hiểu rồi, ngươi an tâm đi đi.



Thủy Nguyệt Hàn không chút lưu luyến nhìn Vân Dương, nói khẽ:



- Xuân Hàn Tôn Chủ!



-----------



Phóng tác: xonevictory