Ta Là Chí Tôn

Chương 98 : Vượt ngục

Ngày đăng: 08:59 30/04/20


Một cỗ khói xanh đột nhiên bốc lên.



Ánh mắt Thủy Nguyệt Hàn vẫn nhìn Vân Dương chăm chú, thân thể hắn run rẩy, huyết nhục toàn thân trong chốc lát hóa thành hư vô. Trên mặt đất chỉ còn lại một cái xác ướp khô héo!



Sinh mệnh, linh hồn, huyết nhục, xương cốt, cuối cùng áp súc thành một đống xương cốt mục nát.



Vân Dương nhẹ nhàng thở dài một hơi, khẽ vung tay một cái, một cơn gió nhẹ thổi qua, xác ướp mục nát còn sót lại của Thủy Nguyệt Hàn cứ vậy mà hóa thành bột phấn phủ đầy đất.



Ngay khi nhìn thấy Thủy Nguyệt Hàn, Vân Dương đã sớm biết bản thân hẳn sẽ khó mà thu hoạch được gì!



Bởi, người này thực quá bình tĩnh!



Quá bình tĩnh!



Đây là một người từ lâu đã sớm xem sinh tử nhẹ tự lông hồng!



Ngay khi hắn khiếp sợ hô lớn hai tiếng “Vân Tôn”, hắn đã sớm biết bản thân mình không qua được đêm nay.



Từ lúc đó, trong mắt hắn đã có tử khí hiển hiện.



Cho đến lúc Vân Dương nói ra cái tên Tứ Quý lâu, đồng thời không để ý sự giảo biện của hắn, hắn đã lập tức hạ quyết tâm, nói ra bốn chữ, hồn phi phách tán mà chết.



Hắn cứ ung dung như vậy, thậm chí không đợi Vân Dương làm bất cứ động tác tra tấn nào, liền cứ như vậy mà kết thúc sinh mạng của mình!



Trong lòng Vân Dương thầm hiện lên một cảm giác: có lẽ, chính tên Thủy Nguyệt Hàn mà mình thấy này, mới thực sự là một trong những nhân vật nòng cốt của Tứ Quý lâu.



Những kẻ trước đó, Triệu Bỉnh Long căn bản còn không tính là thành viên Tứ Quý lâu. Sở Thiên Lang cùng lắm cũng chỉ là thành viên ngoại vi. Nói cách khác, hai người bọn họ chỉ tính là diễn viên quần chúng cho một vở kịch lớn. Lý Trường Thu kia tuy có cao minh hơn chút, nhưng cũng chỉ là một tên ám tử. Lý Trường Thu có thể nói là thành viên chính thức của Tứ Quý lâu, những tuyệt không có vai trò và địa vị như Thủy Nguyệt Hàn!



Vân Dương thở dài, đưa tay chộp một cái, sương mù vỗ hình vô tích trong không trung chậm rãi ngưng tụ lại, khẽ động liền thu vào trong tay áo. Ống tay áo vung lên, trong chốc lát, mặt đất đã lại sạch sẽ như chưa có chuyện gì xảy ra.



Ngay sau đó, thân thể hắn liền hóa thành một đám may mù, bay ra ngoài.



Hiện tại hắn cũng chỉ hy vọng, tên Phó Nguyên Sơn kia, sẽ không chết thoải mái như vậy!



Bằng không, lần hành động này của hắn, ngoại trừ việc giết chết hai tên có thể xác định là người Tứ Quý lâu ra, không còn thu hoạch gì nữa…







Một gian nhà lao khác.



Phó Quan Sơn cũng không hề phát hiện điều khác thường nào đang xảy ra. Hắn nằm ngay ngắn trên giường… nằm ngáy ô.



Đối với người có hình thể khôi ngô như hắn, đặt mình lên cái giường kia, đúng là hơi chật hẹp.



Giường nhỏ thì giường nhỏ, thậm chí hai chân hắn còn không để nổi lên giường, nhưng Phó Quan Sơn vẫn ngủ ngáy rung trời.



Thần Tiên Hận đúng là dùng rất thuận tiện. Trực tiếp ném vào, chỉ cần người còn hô hấp, nhất định không tránh khỏi kiếp nạn. Càng không nói đên Phó Quan Sơn hô hấp ồ ồ, tiếng vang như sấm.



Vân Dương không chút khó khăn liền đem một thân tu vi của Phó Quan Sơn hóa thành hư vô.




Đông Thiên Lãnh đột nhiên nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ:



- Mấy huynh đệ chúng ta thực sự là đồng bệnh tương liên, mấy ngày trước tên hỗn đản Thu Vân Sơn còn bị đánh đến bán thân bất toại, bây giờ vẫn còn nằm liệt giường a, hiện tại mấy chúng ta cũng đều bị đánh tới sấp mặt, tình thế so với hắn còn thảm hơn… nghĩ tới nghĩ lui, há không ứng với câu nói kia, các mè một lứa oa…



- Nói cũng đúng.



Hạ Băng Xuyên âu sầu nói:



- Lúc ấy ta còn chế giễu hắn… con mẹ nó, hiện tại lão tử còn thảm hơn hắn, gương mặt anh tuấn của ta biến thành mặt rỗ a…



- Cũng chưa hẳn thành mặt rỗ a, châm cũng mảnh như thế, có thể không để lại vết đâu…



Đông Thiên Lãnh nói:



- Chờ chúng ta ra ngoài, lại cược một trận, nếu ai thua, liền vĩnh viễn làm mặt rỗ, lỗ kim trên mặt, không được phép trị liệu…



- Cút…







Chuyện Hình bộ lần này thực sự lớn!



Bốn phía đều rơi vào tình trạng gà bay chó nhảy!



Hình bộ hỏa tốc chạy tới tìm phủ thái tử, người phủ thái tử cũng ngơ ngơ ngác ngác:



- … chạy? Chạy?



- Còn… đánh người bị thương?



- Còn đánh trọng thương tam đại công tử?!



- Còn…



Không phải nói làm màu, giả bộ phối hợp điều tra một bữa sao? Không phải là ngày mai liền thả a, sao nửa đêm lại làm ra động tĩnh lớn như vậy?



Trời sáng liền có thể đi! Nửa đêm liền vượt ngục? Con mẹ nó đến cùng là chuyện quái gì đang xảy ra a?!



Thái tử cũng cảm thấy mình như sắp phát điên.



“Đầu óc đám người giang hồ này đến cùng là làm từ cái gì vậy, vì sao cô không hiểu nổi a?”







-----------



Phóng tác: xonevictory