Ta Là Chí Tôn
Chương 978 : Cùng thỉnh cầu
Ngày đăng: 09:12 30/04/20
- Nhậm Khinh Cuồng nói vậy cũng không sai.
Bình Tiểu Ý thở dài, miệng chát đắng:
- Tỉ như, năm xưa có một vị tán tu tên là Hàn Vân Không, khi tên người này bị nhắc tới ở nơi công cộng, kẻ thù vô tình hay cố ý nói một câu: Hàn Vân Không? Có phải tên ba bãi cứt chó Hàn Vân Không không? Từ đó về sau liền thành chuyện cười, cái tên Ba Bãi Cứt Chó Hàn Vân Không cũng bị người ta cười nhạo nhắc đi nhắc lại, mãi tới khi hắn chết vẫn không thể rửa sạch nổi…
- Cả đời phải chịu xú danh này, cả đời đều muốn rửa sạch nó nhưng tới chết cũng không thành công… Mãi tới trước khi chết hắn còn ngửa mặt lên trời nổi giận nắng… người sai tên, uổng một đời!
- Mà bi kịch cả đời này của hắn xuất phát từ câu lời nói ác ý quái đản kia!
Vân Dương hít một hơi thật sâu, nói:
- Không ngờ... Còn có chuyện như vậy.
- Trên giang hồ cách để giết người rất nhiều. Dùng danh hiệu bức tử một người mặc dù không phổ biến nhưng cũng không hiếm thấy.
Bình Tiểu Ý khẽ thở dài:
- Mà một khi bị người ta đặt danh hiệu theo cách ác ý, ví dụ như Nhất Thế Sắc Ma hay Lang Tâm Cẩu Phế, đợi đến lúc mọi người đều chấp nhận nghĩa xấu trong danh hiệu đó, lại bị đám người khác trợ giúp đi đàm tiếu khắp nơi, dần dà sẽ thành thâm căn cố đế…
- Mà danh hiệu trước nay luôn là sinh mạng thứ hai của người trong giang hồ.
- Cho nên thà tự mình bốc phét ra một cái cũng tốt hơn bị người ta thiết kế ác ý.
Quách Noãn Dương cũng đầy cảm xúc nói:
- Không sai, năm xưa cái danh Trường Thiên Thích Khách này của ta là người khác đặt cho, chí hướng ta từ đầu đến giờ không phải là thích khách… Nhưng để danh hiệu này xứng với thực, cưỡng ép để bản thân biến thành thích khách, mặc dù từ kết quả mà nói ta quả thật rất thích hợp, nhưng… đây chỉ là may mắn trong bất hạnh mà thôi.
- Nếu thiên phú của ta không thích hợp làm thích khách, vậy danh hiệu này cũng thành trò cười cả đời mà thôi.
Đám người:
“...”
Đám người cùng tụ tập trò chuyện một hồi, vừa vận công điều tức, không khí cực kỳ hoà hợp.
Quãng thời gian giao lưu này rốt cuộc cũng giúp Vân Dương biết nguyên nhân đám người vừa tôn kính vừa bái phục bản thân!
- Đám người chúng ta nhiều nhất chỉ kiên trì được bảy ngày…
Sử Vô Trần truyền âm:
- Mà lão đại người… lại kiên trì tới tận mười tám ngày, quả thật khiến người ta không thể không than thở…
Sử Vô Trần tuyệt vọng kêu:
- Ta không...
Miệng lại bị che, bảy người lại đồng thanh:
- Đa tạ lão đại, Sử Vô Trần vui quá ngất rồi…
Vân Dương trợn mắt, chỉ coi như không thấy hành động này của đám người, nhưng trong lòng thầm suy nghĩ, ừm, có nên giúp tên này hay không?
Vân Dương tỏ ý đã hiểu hành động của đám người Lan Nhược Quân Nhậm Khinh Cuồng. Mọi người đều là Thiên Tàn Thập Tú, Sử Vô Trần đương nhiên có ưu thế tới trước, nhưng địa vị hắn nhận được nhờ ưu thế này là bất chính, đám người kia đương nhiên sẽ không phục. Nếu cứ như vậy dần dần sẽ gây ra càng nhiều chuyện hơn.
Chi bằng trực tiếp buông địa vị ra để cạnh tranh, nếu Sử Vô Trần có thể dùng thực lực thủ thắng, đám người cũng không còn gì để nói.
Cho nên sáng khoái đáp ứng tốt hơn là ngồi nhìn trò hay.
- Sau khi đặc huấn hoàn thành lập tức bắt đầu trận chiến xếp hạng Cửu Tôn phủ, chư vị xin nỗ lực lên!
- Rõ!
...
Ngay lúc này, tiểu mập mạp tròn quay lại chạy tới:
- Lão đại, lão đại, ngoài sơn môn có ba người đợi ngươi đã mười hai ngày… sắp điên rồi!
- Ai?
- Là người của Thiên Hạ Thương Minh.
Tiểu mập mạp lo lắng:
- Không phải họ tới làm phiền đấy chứ?
Vân Dương lập tức nhớ tới hôm mình tới nói chuyện với Phong Quá Hải, nhanh chóng minh bạch mọi chuyện.
Không ngờ mình lại hoàn toàn quên mất chuyện này...
Xem ra đám người Phong Quá Hải cũng thật sự tức giận rồi.
- Ta ra ngay đây!