Ta Là Chí Tôn
Chương 988 : Phản lão hoàn đồng
Ngày đăng: 09:12 30/04/20
Nhất thời, đám người không nói gì, lẳng lặng ngồi tại chỗ của mình chờ đợi.
Mỗi người đều ôm tâm sự riêng.
Lãng Phiên Thiên một lúc lâu không nói gì, chỉ nhẹ nhàng thở dài, lông mày vẫn cau lại không hề buông lỏng.
Sắc mặt Phong Quá Hải lại bình tĩnh hơn nhiều, đôi mắt khép hờ, đám người Tiêu Ngọc Thụ đều như có suy nghĩ.
Lời này của Lý Nhất Tâm mặc dù nghe rất mờ mịt, nhưng mọi người đều có cảm ngộ riêng. Chỉ có điều, có người chọn nói ra, có người lại im lặng giữ trong lòng.
Kết quả này khiến bầu không khí khá ngưng trọng.
Rất lâu sau, một tiếng ầm nhẹ vang lên phá vỡ bầu không khí, làn sương mù đậm đặc màu trắng đột nhiên tản đi.
Đám người bất giác nhìn sang.
Rồi cùng ồ lên một tiếng!
Chỉ thấy một nam tử trung niên phong thái tuấn lãng chậm rãi đứng từ dưới đất lên.
Nam tử trung niên sắc mặt kích động nhìn Lý Nhất Tâm, đột nhiên xông tới ôm lấy hắn, mừng rỡ như điên:
- Huynh đệ, chúng ta có hy vọng rồi!
Giờ khắc này đám người Lãng Phiên Thiên đều ngây ra như phỗng!
Giờ khắc này, trong đầu mỗi người đều như bùng nổ!
Tống Trường Cung!
Người trung niên tuấn mỹ này lại là Tống Trường Cung?
Rõ ràng vừa rồi còn là một ông lão tuổi cao sức yếu, mặt mũi nhăn nheo, râu tóc bạc trắng, không còn sống được bao lâu!
Giờ khắc này, tất cả mọi người bỗng có cảm giác lâng lâng.
Chẳng lẽ... Ta đang nằm mơ?
Sao mới một lúc thôi, Tống Trường Cung… đã khôi phục lại như khi còn trẻ?
Đây là… sinh linh chi khí?
Vân Dương lại trầm ngâm một hồi rồi buồn bã nhất:
- Nếu… vạn nhất, Vân mỗ không thể thuận lợi lấy được, làm trễ nải thời gian..
Lý Nhất Tâm sầm mặt lại.
Câu nói này của Vân Dương vẻ ngoài thì đang biện minh, nhưng kết hợp cùng câu trước ẩn ý rõ ràng là thử thăm dò tình cảm hai huynh đệ mình.
Cho dù không nói hắn có âm mưu cũng là có dụng ý khác, dụng ý không tinh khiết!
- Đại ca!
Trước khi Tống Trường Cung mở miệng, Lý Nhất Tâm đoạt trước nói:
- Đại ca, sống chết có số, không thể cưỡng cầu, có được là nhờ vận may của ta, mất đi là do số mệnh của ta!
Tống Trường Cung đột nhiên lắc đầu, ánh mắt ôn thuận nhìn huynh đệ mình nửa ngày rồi mới mỉm cười thản nhiên, quay đầu lại đối mặt với Vân Dương, đột nhiên nâng một tay lên nói:
- Ta Tống Trường Cung thề với trời, nếu huynh đệ ta không thể vãn hồi sinh cơ, khôi phục thanh xuân, vậy hai huynh đệ chúng sinh tử đồng mệnh, sống cùng sống, chết cùng chết!
Một tiếng ầm vang lên, sấm động giữa không trung!
Lời thề thành lập.
Lời thề thiên đạo đã được chứng nhận!
Lý Nhất Tâm nào ngờ Tống Trường Cung lại làm như vậy, thân thể run lên bần bật, ngây ra như phỗng, nước mắt tràn mi:
- Đại ca, ngươi…
Giọng nói nghẹn ngào, không thốt ra nổi.
Lời thề thiên đạo đã lập, có khuyên can gì cũng đã chậm, cũng là vô nghĩa.
Tống Trường Cung thản nhiên cười nói:
- Hai huynh đệ chúng ta vốn luôn như vậy mà, lời ước hẹn lúc trước vẫn như vang vọng đâu đây. Hôm nay ta nhận được sinh linh chi khí vốn do ngươi nhường lại. Nếu tiếp đó ngươi không nhận được, sớm xuống hoàng tuyền, còn một mình ta lưu lại chốn hồng trần này làm gì… chúng ta đã cùng nhau phiêu bạt giang hồ bao năm như vậy, nếu ngươi thật sự đi trước… ngươi thật sự nhẫn tâm để ta ôm áy náy cô tịch, chịu bao tra tấn sống tiếp hay sao?
Lý Nhất Tâm ngửa mặt lên trời thở dài, không nói gì nữa.