Ta Là Chí Tôn

Chương 987 : Tình huynh đệ, nghĩa giang hồ

Ngày đăng: 09:12 30/04/20


Đám người cảm nhận rõ ràng cả gian mật thất này đột nhiên tràn ngập khí tức sinh mệnh!



Tất cả mọi người vốn tản mát thần thức bản thân, chú ý cánh tay Vân Dương, giờ phút này cảm ứng tỉ mỉ hơn thấy trên cánh tay Vân Dương lấy phong ấn làm gốc, từ từ tỏa ra sinh linh chi khí.



Không chút lãng phí, toàn bộ đều bị Tống Trường Cung thu lấy, truyền vào kinh mạch trong cơ thể.



Một phần thần thức của Lãng Phiên Thiên quấn quanh người Tống Trường Cung càng cảm nhận rõ rệt, thân thể Tống Trường Cung vốn đã như đèn hết dầu, vậy mà thật sự… tỏa ra sức sống mới!



Kinh mạch trong thân thể vốn đã khô cạn khôi phục mềm mại với tốc độ mắt thường có thể thấy được… Huyết dịch vốn gần như không chảy nổi trong cơ thể cũng dần lưu động trở lại...



Biến hóa rõ ràng nhất không gì qua nổi trái tim vốn đập cực kỳ chậm chạp yếu đuối, lúc này nảy lên từng tiếng thình thịch nhịp nhàng.



Theo luồng sinh linh chi khí truyền vào cơ thể Tống Trường Cung, thân là người trong cuộc, hắn cảm ứng rất rõ, lực lượng cùng thanh xuân vốn đã sớm mất đi, sức sống sinh mệnh… tất cả những thứ đáng lẽ không thể kéo lại giờ đang nhanh chóng quay trở về, mất mà lại được!



Thân thể hắn theo luồng sinh linh chi khí truyền vào dần dần thấm ra một chút màu đen nâu dở bẩn.



Đó là tạp chất bế tắc trong kinh mạch đang nhanh chóng bị bài xuất.



Cảm giác này khiến hắn vui sướng như được sinh ra lần thứ hai.



- Đủ rồi!



Tống Trường Cung khi hấp thu được khoảng một nửa sinh linh chi khí đột nhiên lớn tiếng hô ngừng:



- Lão phu nhận đủ rồi, còn lại rất nhiều, mau cho huynh đệ ta!



Vừa nói vừa giãy dụa:



- Chỗ này đủ cho lão phu sống sót rồi, còn sống lâu là khác… Mau ngừng lại.



Thế nhưng Vân Dương lại chỉ có thể cười khổ, trầm giọng nói:



- Tiền bối có ý cho huynh đệ của mình, vãn bối bái phục, thế nhưng luồng sinh linh chi khí này… thật sự chỉ có thể cho một người sử dụng, không thể bở lở giữa chừng được… Lúc này tự mình tiếp xúc với sinh linh chi khí mới biết cái gì gọi là sinh linh chi khí. Sinh linh chi khí là một đoạn sinh mệnh, một đoạn vận luật sinh mệnh, có đầu có đuôi, đến nơi đến chốn, một khi bỏ lở giữa chừng coi như cắt giữa đoạn sinh mệnh này… Sinh linh chi khí trong phong ấn sẽ tiêu tán, còn sinh linh chi khí đã đưa vào thân thể ngươi cũng sẽ chảy ngược ra… Đây là điểm chết của sinh linh chi khí, tiền bối thân là người trong cuộc, thật sự không biết sao?



Tống Trường Cung ngây ra như phỗng:



- Thế nhưng huynh đệ của ta thì sao đây?



- Việc do người làm, nhất định sẽ có cách.



Vân Dương thề son sắt cam đoan:



- Nể tình cảm thắm thiết son sắt, sinh tử không rời của hai lão tiên sinh, lần sau khi tiến vào ta sẽ chủ động yêu cầu. Cho dù đánh đổi thêm một số thứ ta cũng sẽ mang thêm một luồng sinh linh chi khí ra.



Tống Trường Cung chậm rãi thở dài nói:



- Vậy hết thảy xin nhờ tiểu huynh đệ.



Sinh linh chi khí từ từ truyền vào thân thể Tống Trường Cung, chỉ một khắc đồng hồ sau, tất cả đã được truyền xong.



Mà không biết từ lúc nào, Tống Trường Cung đã không chút động tĩnh, tiến vào nhập định thâm tầng, trên thân thể phủ kín một lớp sương mù nồng nặc, thân thể bao phủ trong sương mù màu trắng.



Một chốc sau, bọn Lãng Phiên Thiên mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ngẩng đầu lên nhìn Vân Dương, ánh mắt đầy nôn nóng!



Cảm giác nôn nóng đó còn mạnh hơn lúc trước mười lần, trăm lần!



Nhất là Vạn Thanh Lưu cùng Bạch Ngọc Tỷ, ánh mắt cong cong, như muốn nuốt thẳng Vân Dương vào bụng.
Lãng Phiên Thiên nói:



- Vậy sao Lý lão lại nói là ràng buộc?



Vân Dương hít một hơi thật sâu nói:



- Có vẻ như… chuyện này ta chưa thể lý giải nổi…



Lãng Phiên Thiên thần sắc lo lắng, lẩm bẩm:



- Tình và nghĩa, căn bản của giang hồ.



Vân Dương nhìn hắn, nói thầm trong lòng không ngừng.



Tình và nghĩa… quả thật là căn bản của giang hồ!



Nhưng… tình và nghĩa, lại không phải căn cơ cho bá nghiệp!



Nhìn vị phó minh chủ Thiên Hạ Thương Minh này, lại nhớ câu nói của vị minh chủ đại nhân kia: Không tiếc bất cứ giá nào cũng phải giúp hai vị cung phụng khôi phục thanh xuân.



Lời hứa này thật sự quá lớn, cũng quá mức!



Vân Dương lập tức nghĩ tới toàn bộ quá trình mình thiết lập quan hệ cùng Thiên Hạ Thương Minh.



Lập tức minh bạch lời Lý Nhất Tâm nói, hiểu rõ thâm ý trong mỗi câu mỗi chữ.



Nhưng lại không cách nào nói rõ.



Cảm giác không thể nói rõ này tràn ngập bất đắc dĩ, cũng không cách nào giải thích.



Trong lúc suy nghĩ, Vân Dương lại đột nhiên ý thức được một việc.



Thiên Hạ Thương Minh, thế lực cường đại, thực lục cường đại.



Thế nhưng lại dừng bước ở cấp độ Thiên Vận Kỳ trung phẩm, chuyện này không hợp lý.



Chỉ riêng cường giả Thánh Tôn, hôm nay mình đã thấy được bốn vị, hơn nữa đều là kẻ sắp chết!



Như vậy Thiên Hạ Thương Minh tổng cộng có bao nhiêu cường giả Thánh Tôn?



Ít nhất, đánh giá thận trọng nhất cũng không ít hơn mười vị?



Có cường giả tầng thứ cao hơn, Thánh Quân không?



Rất có thể cũng có!



Vậy sao thực lực mạnh như vậy vẫn chỉ là Thiên Vận Kỳ trung phẩm?



Nghĩ tới đây, Vân Dương lại không muốn nghĩ tiếp.



Bởi vì… nếu nghĩ sâu hơn, quả thật là hại người, phá hỏng chính tâm của mình!



Mà Vân Dương cũng không muốn tổn thất lòng tin ở phương diện này, không muốn mất đấu chí, nếu như vậy được còn không bù nổi mất!



Mặc dù đây chính là sự thật, đây chính là hiện thực, có tàn khốc thế nào cũng không thể gạt bỏ!