Ta Làm Kế Mẫu Của Chồng Trước

Chương 34 : Đáp lễ

Ngày đăng: 15:53 30/04/20


"Ta phải đến xem, thế tử phi làm chính mình bị thương có nặng hay không a."



Lúc đầu Cao Nhiên còn đang lo lắng liệu Yến vương có thấy hay không. Bây giờ nàng ta nghe được giọng điệu rõ ràng đang cười trên nỗi đau của người khác của Lâm Vị Hi, dường như cũng không cần duy trì nụ cười ở trên môi nữa. Sắc mặt nàng ta lạnh lẽo, hỏi lại: "Con nghe không hiểu ý của mẫu thân là gì."



Ý cười dạt dào trong mắt Lâm Vị Hi:"Là ta đang quan tâm thương thế của ngươi ", nhưng khi nhìn về phía Cao Nhiê thì bên trong toát ra một chút rét lạnh: "Ngươi cho rằng ta đang hỏi cái gì?"



Câu hỏi này của Lâm Vị Hi một câu hai nghĩa. Nếu như là người ngoài không biết rõtình hình mà nghe được, đương nhiên cảm thấy đây là Lâm Vị Hi đang quan tâm đến con dâu. Thế nhưng là người đã hiểu rõ lòng dạ của đối phương như Cao Nhiên, thìđây chính là Lâm Vị Hi đang âm thầm giễu cợt.



Qua nhiều năm như vậy, Cao Nhiên ỷ vào tuổi tác ưu thế, ỷ vào kiến thức của mình mà ở bên trong nội trạch dường như mọi việc đều thuận lợi. Lâu dần, nàng ta cũng cảm thấy chính mình muốn làm cái gì là đều có thể thành công, mà chắc chắn là thành công, một kích tất trúng. Ở trước mắt bao người quẳng chén trà, việc này thì yêu cầu cả về kỹ xảo lẫn thời cơ đều vô cùng nghiêm ngặt, mà rủi ro trong đó nghĩ thôi cũng biết. Mình vừa bị thương, chằng may lại bị người khác nhìn thấy. Nếu như là người khác Cao Nhiên sẽ chỉ cảm thấy mưu kế này quả thật là vừa ngu xuẩn lại thua thiệt. Thế nhưng nếu như trực tiếp ra tay thì nàng ta vẫn tự tin nhất định sẽ không có vấn đề gì, trót lọt hất chậu nước bẩn về phía Lâm Vị Hi.



Ban đầu thì giống như Cao Nhiên dự tính, tình thế thiên về một bên. Tay áo của nữ nhân vừa dài lại rộng, mà Cao Nhiên lại chờ đợi lúc tay của Lâm Vị Hi chạm vào chén trà mới dùng sức, thiên thời địa lợi nhân hoà đều có. Ngay trước mặt mọi người mà Lâm Vị Hi dám giày vò con dâu như vậy, cho dù ai biết đều sẽ tức giận. Lâm Vị Hi mới xuất hiện đã phạm phải loại sai lầm lớn như thế này. Nàng ta định ra oai phủ đầu với ai đây? Mặt mũi của tân vương phi mất hết, chắc hẳn sau này cũng sẽ không dám đến đoạt quyền chưởng gia với Cao Nhiên đâu.



Nhưng mà thật sự Cao Nhiên không ngờ tới đột nhiên Yến vương lại nói như vậy.



Lúc Cố Huy Ngạn mới chỉ nói câu đầu tiên thôi, mà Cao Nhiên đã khẩn trương đến nỗi trái tim đập bang bang như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. thật sự Yến vương nhìn thấy được Lâm Vị Hi không đẩy chén trà? Hay là chỉ vì mặt mũi của Yến vương phi nên mới miễn cưỡng giảng hòa? Cao Nhiên hoảng sợ một lát, liền nghe được Yến vương kết luận, chuyện này chỉ là ngoài ý muốn.



Chỉ là ngoài ý muốn. Cao Nhiên nhẹ nhàng thở ra, Yến vương không nghi ngờ nàng ta là tốt rồi. Thế nhưng sau đó Cao Nhiên suy nghĩ lại, lập tức có chút mất hứng. Nếu như đây chỉ là việc ngoài ý muốn, Yến vương lại làm chứng cho sự trong sạch của Lâm Vị Hi, vậy thì việc Cao Nhiên bị bỏng nặng như vậy là vì cái gì?



Mục đích không thành, còn làm thương chính mình. Lỗ nặng a. 



Cao Nhiên vừa tức lại vừa đau, nàng ta cố gắng khuyên chính mình quên chuyện nàyđi. Mà Lâm Vị Hi lại ngồi lên mép giường, ân cần kéo cánh tay Cao Nhiên, nhìn kỹ vết bỏng trên cánh tay của nàng ta.



"Ách... Vừa đỏ lại sưng, đã nổi bong bóng nước rồi, thêm vài ngày nữa chỉ sợ còn muốn lột một lớp da đi. thật sự là nghĩ thôi cũng thấy đau rồi. Chằng may mà để lại sẹo thì còn gì là làn da không tì vết nữa đây?"



Lúc đầu Cao Nhiên đã đem tâm tình của mình điều chỉnh tốt, bị Lâm Vị Hi nói như vậy, dường như vết thương lại bắt đầu âm ỉ đau nhức. Sắc mặt Cao Nhiên cứng ngắc, miễn cưỡng cười định rút tay mình về: "Tạ mẫu thân quan tâm. Vết thương bất nhã, con cũng không muốn làm ô uế đôi mắt của mẫu thân đâu."
Cố Huy Ngạn lấy quân công lập nghiệp. Mà phủ Yến vương cũng đời đời đóng quân nơi trọng địa. Sau này Cố Trình Diệu cũng muốn tòng quân. Thế nhưng tình hình bây giờ ở kinh thành, chỉ sợ không cho phép người thừa kế của phủ Yến chỉ hiểu về quân sự là đủ. Thần tử được tiên đế ủy thác khó mà có thể chết già. Cao điểu tận, lương cung tàn, đạo lý này Cố Huy Ngạn vẫn hiểu, và hắn cũng không tự tin cảm thấy nhất định mình sẽ là ngoại lệ. Thừa dịp bây giờ vẫn còn đang ở kinh thành, thế lực khắp nơi hỗn tạp, để cho Cố Trình Diệu học hỏi thêm chút kinh nghiệm cũng tốt.



(Cao điểu tận, lương cung tàn: Chim chết thì cung tốt bị cất xó)



Bây giờ Cố Trình Diệu cũng hiểu chắc hẳn phải như vậy. Từ lâu Cố Huy Ngạn đã khôngđồng ý, cho nên bác bỏ ý kiến của thuộc hạ, mà nhất quyết để Cố Trình Diệu đi tới những bộ ngành không quan trọng trước, từ tầng chót rèn luyện từng chút một. Bởi vì có phụ thân là Cố Huy Ngạn, Cố Trình Diệu đã nhận được quá nhiều ưu đãi, vầng sáng của phụ thân làm cho cuộc sống từ bé đến lớn của hắn ta luôn thuận buồm xuôi gió. Lúc trước Cố Huy Ngạn còn bận rộn nhiều việc chiến sự không có tâm sức để quan tâm. Nhưng bây giờ mà tiếp tục mặc kệ thì không được.



Cố Huy Ngạn nhớ tới cô con dâu có tâm địa lắt léo kia, ánh mắt nặng nề. Đây chính là Cố Trình Diệu không để ý tang vợ mà khăng khăng cầu hôn "Ân nhân cứu mạng". Thất vọng của Cố Huy Ngạn đối với Cố Trình Diệu càng nhiều hơn, nên yêu cầu cũng càng ngày càng khắt khe.



Hình như Cố Trình Diệu cũng nhớ tới chuyện kính trà lúc nãy, ánh mắt hắn ta ngập ngừng, hỏi: "Phụ thân, lúc nãy người vừa mới nói thấy được..."



Ngay tại lúc đó, một tiếng nói ở ngoài cửa vang lên: "Vương gia, vương phi phái người đến, hỏi ngài lúc nào có thể trở về dùng cơm."



Cả Cố Huy Ngạn và Cố Trình Diệu đều sửng sốt một chút. Lúc trước không phải khôngcó người thúc giục Cố Huy Ngạn dùng bữa, nhưng khi đó là thời gian chiến tranh, hắnlại bận bịu xử lý quân vụ, tiểu binh đưa cơm đem hộp cơm đặt ở một bên bàn của hắn, thỉnh thoảng sẽ hỏi hắn một câu, đây chính là cực hạn. Còn giống bây giờ có người lo lắng, cố ý dặn dò, vẫn là lần đầu tiên.



Hiển nhiên Cố Trình Diệu cũng có chút không quen. Trong ấn tượng của hắn ta thìhình như phụ thân luôn ở tại thư phòng, thao trường, hoặc là chiến trường. Đa số những lúc hắn ta tới gặp phụ thân là bởi vì có vấn đề cần hỏi. Bất kể hắn ta nói cái gì, phụ thân luôn có thể một câu nói trúng trọng điểm, Cố Trình Diệu càng khâm phục phụ thân, sau đó thì giấu sự kính nể trong lòng mà lui ra. hắn ta đương nhiên là kính trọng phụ thân, hỏi thăm phụ thân là xuất phát từ yêu cầu của đạo hiếu. Còn khi nào phụ thân đi ngủ, khi nào ăn cơm... Hình như thật sự Cố Trình Diệu cũng không để ý tới. Trong ấn tượng của mọi người thì hình tượng Yến vương luôn luôn cao không thể tới, là chiến thần được mọi người kính sợ nắm chắc thắng lợi trong tay, tự nhiên họ cũng sẽ cảm thấy thần minh thì không cần phải dùng bữa đi ngủ. ( Chắc cũng khôngcần đi nhà xí quá ^^)



Tận đến khi nghe được Lâm Vị Hi phái người đến truyền lời, Cố Trình Diệu mới kinh ngạc phát hiện, phụ thân đã cưới tân vương phi rồi, thậm chí còn có không gian riêng tư của hai người nữa.



Trong lòng Cố Trình Diệu hơi phức tạp, mà Cố Huy Ngạn cũng có chút ngoài ý muốn.một lần nữa hắn lại ý thức được chính mình đã thành hôn rồi. Mà đối tượng thành hôn lại là một tiểu nha đầu nhỏ mọn nhiều tâm tư. Cố Huy Ngạn coi là thật đứng lên đi ra ngoài: "Ta lại quên thời gian, hôm nay thế tử phi bị thương, ngươi trở về bồi tiếp nàngđi."



Cứ như vậy Cố Trình Diệu bị đuổi đi, hết lần này tới lần khác lý do còn kín kẽ không có chỗ hở. Cố Trình Diệu nhớ tới vấn đề mình đang hỏi còn chưa nói hết, lần đầu tiên có chút không cam tâm, hắn ta nhịn không được đuổi theo một bước: "Phụ thân, hôm nay kính trà, ngài nói..."



Cố Huy Ngạn giơ tay ngắt lời Cố Trình Diệu: "Muốn biết cái gì, tự mình tìm hiểu đi."