Ta Làm Kế Mẫu Của Chồng Trước

Chương 44 : Lừa bịp tiền

Ngày đăng: 15:53 30/04/20


Lâm Vị Hi rất vui vẻ hưởng thụ đãi ngộ của người đã từng là tổ mẫu của mình. Nhưngkhông thể phủ nhận Cao Nhiên ở phương diện này thật sự hơn người. Cũng phải thôi, ở nơi mà đích thứ khác biệt này, nếu như nàng ta không bỏ công sức thì làm sao mà được tổ mẫu ưu ái chứ. Lâm Vị Hi mới chỉ nhìn đĩa thức ăn nào lâu hơn một chút, nháy mắt sau đó Cao Nhiên đã có thể dùng đũa gắp cho nàng. Sau mấy lần, Cao Nhiên cũng đã biết Lâm Vị Hi ăn ít hay nhiều, lượng điểm tâm nàng ta bưng tới tất nhiên vừa vặn, không thiếu cũng chẳng thừa, đủ cho Lâm Vị Hi ăn no.



Bất tri bất giác, lượng cơm Lâm Vị Hi ăn còn nhiều hơn một chút so với mọi ngày. Tâm trạng tốt thật sự là món ăn khai vị, Lâm Vị Hi để đũa xuống, vừa mới dùng trà súc miệng xong, Cao Nhiên đã đưa khăn lụa lau miệng tới rồi, toàn bộ quá trình vô cùng chu đáo.



Sau khi Lâm Vị Hi chỉnh trang mọi thứ xong, chậm rãi vịn nha hoàn đứng lên, nàng nhìn Cao Nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng: " Thế tử phi đã vất vả rồi. Thế tử phi đãđứng nửa ngày, bây giờ ta muốn gặp quản sự điền trang, nếu như ngươi mệt mỏi, vậythì đi về trước đi."



Sáng hôm nay Cao Nhiên mới chỉ lót dạ hai cái bánh ngọt đã ra ngoài rồi, đến đây lại tiêu hao vì một phen nhìn mặt mà nói chuyện, lại thêm hầu hạ một bữa ăn sáng, hai khối bánh ngọt hạt dẻ trong bụng Cao Nhiên đã chẳng còn gì. Thế nhưng Lâm Vị Hi vừa nói như vậy, Cao Nhiên sao có thể nghĩ là thật mà trở về, cái này chẳng phải nóihầu hạ mẹ chồng rất mệt mỏi hay sao? Cao Nhiên hít sâu một hơi đè sự mệt mỏi xuống, cười nói: "Sao lại như vậy? Mẫu thân không chê con phiền, con ước gì có thể hầu hạ mẫu thân nhiều hơn, về sớm để làm gì đâu ạ? "



Cao Nhiên đã nói như vậy, Lâm Vị Hi cũng không khách khí, coi là thật mang theo nàng ta qua đình viện, đi qua tiền sảnh, ngồi tiền sảnh nhà chính ở phía đông. Trước cửa nhà chính có dựng một bức bình phong, che cả người Lâm Vị Hi, bọn nha hoàn nối đuôi nhau đi vào, nhẹ chân nhẹ tay mang lư hương, đĩa trái cây, đệm gấm …, chờ sau khi sắp xếp xong, Uyển Nguyệt vịn Lâm Vị Hi ngồi trên giường, ở giữa năm phiến bình phong thêu hoa văn như ý.



Lâm Vị Hi chính là trung tâm của mọi tầm mắt của người trong phòng này. Chờ cho Lâm Vị Hi ngồi xuống Cao Nhiên mới đi đến tháp ngồi, đứng ở phía sau Lâm Vị Hi.



Nha hoàn ra ngoài tuyên người, một lát sau, quản sự điền trang Đại Hưng của phủ Yến vương được người dẫn đi vào.



đi đầu là một bà tử to khỏe tầm trên dưới bốn mươi tuổi, trên người mặc áo ngắn vải thô màu xanh lam. Bà ta cũng không phải chưa bao giờ tiến vào phủ Yến vương, hai vợ chồng bà ta là gia nô của vương phủ, trông giữ điền trang Đại Hưng, cuối mỗi năm đều đem gia cầm, rau củ tươi ngon dâng lên phủ. Những năm trước bà ta đều trực tiếp gặp Bốc ma ma, nhưng năm nay vào thành, bà ta biết được Yến vương mới cưới vương phi. Có chủ mẫu, Bốc ma ma không thể làm chủ việc dâng nông sản ở điền trang lên được. Cho nên việc đầu tiên khi tới phủ Yến vương thì bà tử ở điền trang phải đến dập đầu với tân vương phi.



Ngoại trừ hoa viên trong vương phủ ra, những nơi khác đều dùng đá xanh trải đường. Bà tử điền trang đi theo nha hoàn xinh xắn, từ cửa hông đi thẳng đến Cảnh Trừng viện. Sau khi đi vào cửa sau, cái đầu tiên đập vào mắt bà ta chính là một hàng phù điêu làm bằng ngọc lưu ly tạo thành bình phong ở cổng, vàng son lộng lẫy, uy phong nghiêm nghị, bà tử điền trang bị bàn long ở phía trên nhìn chằm chằm làm cho trái tim trực nhảy ra khỏi cổ họng. Bà ta không dám nhìn nữa, lập tức cúi đầu đi theo nha hoàn vòng qua bức phù điêu ở cổng, theo hành lang khúc khuỷu tiến vào trong.




một trăm lượng... Trong lòng Lâm Vị Hi nhịn không được cười, cũng thật sự là dámnói. một nhà năm người tiêu xài trong một năm cũng chỉ đến mười lượng, một trăm năm mươi lượng là có thể mua một cái điền trang rồi, hơn nữa lại còn gần kinh thành. Bà tử này há miệng ra là đòi một trăm lượng, có thể thấy được những điêu nô xảo quyệt này cầm bạc của gia chủ kiếm lời riêng quen rồi, giọng điệu sao mà phách lối.



Có lẽ bà tử ở điền trang thấy sắc mặt lạnh tanh của Lâm Vị Hi, lập tức nói bổ sung: "Mấy ngày nay trời giá rét, cá ở trong hồ không nhanh nhẹn, nếu như không chăm sóc kịp thời, chỉ sợ cũng sẽ chậm trễ yến tiệc cuối năm. Vương phi ngài cũng biết, tiệc cuối năm của phủ Yến vương một nửa đều là tôm cá tươi. Kinh thành là ở đất liền, muốn ăn tôm cá tươi mới cũng không dễ dàng, cả năm trời chúng lão nô ở điền trang tận tụy chăm sóc tôm cá trong hồ. một trăm lượng đối với vương phi thật sự không tính là gì, thế nhưng tôm cá trong hồ lại không đợi được. Mà năm nay mùa đông lạnh, chăm sóc hồ cá vào mùa đông thì vất vả vô cùng. Sau khi trở về sợ là cả nhà lão nô lại là nửa tháng không được chợp mắt..."



Cao Nhiên cũng nghe ra bà tử này là mượn tiếng ngày tết để tham tiền, nhưng sau khi nàng ta nghe xong chỉ là một trăm lượng, lập tức cũng cảm thấy không tính là gì. Hàng năm vương phủ thất thoát đâu chỉ mấy vạn lượng, một trăm lượng bạc này có là gì, Cao Nhiên đã sớm nhìn không thuận mắt rồi. Những lão nô này mặc dù tham, nhưng một trăm lượng cũng không coi là nhiều, chỉ cần có thể làm tốt việc phải làm, những vụn vặt này cũng tùy bọn họ đi.



không riêng gì Cao Nhiên, nha hoàn phục vụ trong phòng cũng cảm thấy một trăm lượng không nhiều, riêng quần áo trang sức trên người Lâm Vị Hi cũng không chỉ mộttrăm lượng đâu. Yến vương thích tôm cá tươi, đồ ăn tiệc tất niên cũng không thể bị chậm trễ được. Nếu như một trăm lượng có thể giải quyết việc này, vậy thì cho chứ sao.



Lâm Vị Hi nâng chén trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau khi đặt tách trà sứ men xanh xuống, nàng thản nhiên nói một câu: "Nếu phiền toái như vậy thì cũng không cần nữa. Để nuôi qua mùa đông này, chờ mùa xuân sang năm vừa béo, mang lên chợ phiên bán đi. Các ngươi cũng đỡ phải vất vả nửa tháng không được ngủ mà sửa sang lại hồ cá. đã vất vả như thế thì cũng không cần làm nữa."



Bà tử giật mình, trăm lần không ngờ tới Lâm Vị Hi lại nói như vậy. Nụ cười trên mặt bà ta có chút cứng ngắc: "Tạ vương phi thương cảm, lão nô là gia nô của vương phủ, làm việc vất vả một chút là chuyện bình thường. Chỉ là lễ bái cuối năm là đại sự của vương phủ, tiệc giao thừa lại càng không thể thiếu tôm cá tươi, nếu như chậm trễ thì sẽkhông có chỗ mua..."



Còn dám lấy ra uy hiếp nàng, Lâm Vị Hi nhẹ nhàng nói: " Nếu như quản sự không thể đúng hạn đưa thực phẩm tới, vậy thì trên thực đơn bỏ đi mấy món tôm cá là được. Uyển Tinh, mang thực đơn tới."



Uyển Tinh sửng sốt một chút, vẫn là Uyển Nguyệt từ phía sau lưng thọc một chút, nàng ta mới nhanh đi ra ngoài lấy thực đơn hôm giao thừa. Bà tử có chút luống cuống, bà ta hướng ánh mắt xin giúp đỡ về phía Triệu bà tử. Triệu bà tử là phụ tá đắc lực của Bốc ma ma, bây giờ xem ra Lâm Vị Hi thật sự muốn bỏ cá tôm trên thực đơn, lập tứcđi tới trước nói ra: "Vương phi, thực đơn ngày tết là do Thẩm vương phi năm đó định ra, đã sử dụng nhiều năm rồi, nếu như tùy ý thay đổi chỉ sợ không ổn."