Ta Làm Kế Mẫu Của Chồng Trước

Chương 62 : Năm mới

Ngày đăng: 15:53 30/04/20


Giấc ngủ này của Lâm Vị Hi rất sâu, đang ngủ thoải mái thì bị người nào lay tỉnh, Lâm Vị Hi tưởng là Uyển Tinh đang đùa, liền dùng sức gạt tay của đối phương, lầm bầmmột câu "Đừng nghịch", rồi quay đầu ngủ tiếp.



Hình như đối phương thở dài, nói: "Là ta. Bên ngoài đang đón năm mới, trước chống đỡ cái này một lát, trở về là có thể ngủ tiếp."



Lâm Vị Hi nghe được giọng nói mới cảm giác chỗ nào không đúng, nàng mở mí mắt, phát hiện chính mình đang ghé vào một bộ gấm màu đen, mà bởi vì tư thế ngủ của nàng xưa nay không ổn, nàng hoàn toàn chen vào trong ngực của đối phương.



Nàng có chút mơ màng ngóc đầu dậy, vừa vặn đối diện với đôi mắt thâm thúy của Cố Huy Ngạn. Lâm Vị Hi kinh ngạc cùng Cố Huy Ngạn nhìn nhau một lát, đầu óc mơ màng rốt cục thanh tỉnh chút ít, tranh thủ thời gian quay đầu nhìn những người khác ở trong phòng.



Cũng may trong phòng vô cùng yên tĩnh, tiếng pháo nổ liên tục bên ngoài như tụ thành thanh âm của biển cả. Có vẻ như bọn hạ nhân cũng bị náo nhiệt hấp dẫn, tất cả đều tụ tập ở bên ngoài nhìn pháo hoa, trong phòng trừ nàng cùng Cố Huy Ngạn, cũngkhông còn ai khác.



Thế nhưng bên người Cố Huy Ngạn làm sao lại không có người, Lâm Vị Hi có chút xấu hổ, rõ ràng là bởi vì nàng, Cố Huy Ngạn mới đuổi người ra ngoài. Cứ như vậy, chẳng phải là tất cả mọi người đều biết trong lúc đón giao thừa nàng lại ngủ thiếp đi, còn trực tiếp làm ổ trong ngực Cố Huy Ngạn?



Trời ạ, quả thực Lâm Vị Hi không còn dám nghĩ tiếp, như vậy sau này sao nàng có thể ra lệnh ở trước mặt hạ nhân đây, thậm chí không cần phải nói xa như vậy, một lát nữađi ra ngoài, làm thế nào để đối mặt đông đảo nha hoàn bà tử, thậm chí còn cả con trai con dâu cũng thấy nhức đầu.



Lâm Vị Hi nghẹn ngào một tiếng, ủ rũ cúi đầu: "Vương gia, tại sao chàng lại không gọi ta dậy?"



nói xong câu đó thì chính Lâm Vị Hi cũng biết đáp án, gọi nàng tỉnh lại thì rất phiền phức, mà lại có mọi người ở đây, Cố Huy Ngạn biết nói thế nào? Trong lòng Lâm Vị Hi có chút băn khoăn, đây là nàng sơ ý lại đi chất vấn Cố Huy Ngạn. Thế nhưng Cố Huy Ngạn không có một chút không kiên nhẫn nào, hắn cũng không hề để ý Lâm Vị Hi oán trách, ngược lại vô cùng nghiêm túc nói: "Cũng không cần thiết. Mọi ngày giờ này nàng đã ngủ rồi, nếu như mệt thì cứ ngủ một lát, cũng không phải cố chịu đựng làm gì."
Sau khi Lâm Vị Hi ra ngoài vẫn đứng một chỗ cùng Cố Huy Ngạn, chỉ là bên ngoài quá ồn áo, căn bản không nghe được tiếng nói chuyện. Loáng thoáng có tiếng pháo nổ, Lâm Vị Hi cùng nha hoàn của mình nói chuyện cũng không lộ vẻ đột ngột. Nhưng bây giờ Uyển Tinh nói loại lời thiếu suy nghĩ này, Lâm Vị Hi tranh thủ thời gian nhìn thoáng qua về phía Cố Huy Ngạn, phát hiện hắn vẫn nhìn về phía trước như cũ, không có vẻ giống như là nghe được, lúc này mới yên tâm, quay đầu lập tức trừng Uyển Tinh mộtchút.



Đối với hài tử Lâm Vị Hi vẫn một mực thuận theo tự nhiên, dù sao đây là xã hội tông tộc, nữ tử muốn sống sót, căn bản không thể tránh được con nối dòng. Nhưng Lâm Vị Hi vẫn biết thân phận của mình mẫn cảm, Yến vương có nguyện ý để nàng sinh con cái hay không? Là nữ nhi còn tốt, vạn nhất là nhi tử thì làm sao bây giờ?



Vấn đề này Lâm Vị Hi không nguyện ý nghĩ sâu, cho nên cũng chưa từng cho phép thị nữ ở trước mặt Yến vương nhắc đến chuyện này, cho dù là lơ đãng cũng không được. Nàng không muốn để cho Cố Huy Ngạn nghĩ là nàng là ám chỉ cái gì.



Việc này vốn nàng đã sớm nghĩ rõ ràng rồi, thế nhưng vào giờ khắc này, tâm trạng của nàng đang vui sướng vì sang năm mới mà đột nhiên sa sút xuống, tầng tầng lớp lớp pháo hoa đang nở rộ trước mắt cũng mất đi lực hấp dẫn. Lâm Vị Hi không khỏi thất thần, con mắt nhìn chằm chằm một chỗ sợ run, bất thình lình sau lưng vang lên mộttrận pháo nổ kịch liệt, Lâm Vị Hi bị giật nảy mình, cả người đều kinh hoàng lui mộtbước.



Cũng may người bị hù dọa không phải số ít, khắp sân đều là tiếng kêu sợ hãi, Lâm Vị Hi thất thố liền cũng không coi vào đâu. Nàng ngã một bước về sau, tâm trí còn chưa khôi phục vì kinh hãi, liền cảm giác được cánh tay của mình được chống đỡ, sau đó bên tai ấm áp, tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc cũng lập tức cách xa nàng.



Tâm trạng lo sợ của Lâm Vị Hi liền chậm rãi an ổn lại, lỗ tai được che lại, tiếng tim đập càng rõ ràng hơn, thình thịch từng nhịp ở trong lồng ngực. Cố Huy Ngạn cao hơn Lâm Vị Hi rất nhiều, bây giờ hắn hơi cúi người che lỗ Lâm Vị Hi, không chỉ có lỗ tai mà phía sau lưng cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Cố Huy Ngạn. Dường như cả người nàng được che chở trong lồng ngực của Cố Huy Ngạn, phảng phất khói lửa, tiếng pháo nổ đinh tai bên ngoài cũng không thấy sợ hãi nữa. Nàng chỉ cần thưởng thức pháo hoa mỹ lệ là được, mà không cần quan tâm mỹ lệ ấy mang đến tiếng ồn.



Lâm Vị Hi mấp máy môi, cuối cùng cũng không giãy dụa, mà tùy ý Cố Huy Ngạn ngay trước mặt mọi người nửa ôm chính mình. Pháo hoa lộng lẫy lại ầm ĩ rất nhanh liền nổ hết, Lâm Vị Hi thừa dịp trời tối che giấu khóe miệng lặng lẽ vểnh lên của mình.



Đúng vậy a, một năm mới đã đến. Tầm này năm ngoái không thể nói vui sướng, vào tháng mười hai nàng bị cuộc hôn nhân vô vọng mài cho đến chết, lúc đó mới có gần mười bảy tuổi. Thành hôn không đến một năm, chờ tỉnh lại lần nữa, mặc dù có thể may mắn tiếp tục sống sót, nhưng đối mặt với cục diện khó khăn của gia đình Lâm Vị Hi, nàng cũng rất khó an tâm chúc mừng chính mình năm mới đầu tiên sau khi trọng sinh. Nhưng năm năm Nguyên Gia trôi qua, một năm này ở kiếp trước nàng chưa từng gặp mặt Yến vương, từ bỏ toàn bộ người thân cùng vẻ vang của kiếp trước, cũngkhông thể không một lần nữa trở lại phủ đệ mang cho nàng cả vinh quang lẫn thống khổ. Vậy mà vào năm Nguyên Gia thứ sáu, nàng lại ở trong lồng ngực còn mang chút lạnh lùng của Cố Huy Ngạn, nghênh đón ngày đầu tiên của năm mới.