Ta Làm Kế Mẫu Của Chồng Trước

Chương 87 : Tâm ý

Ngày đăng: 21:59 20/05/20


Lâm Vị Hi ngủ một giấc cũng không sâu, nhiều lần bị tỉnh lại, chỉ là mở mắt ra mơ mơ hồ hồ nhìn thoáng qua, rất nhanh lại thiếp đi.



Đợi nàng rốt cục thanh tỉnh, màn đêm đã buông xuống.



"Vương phi, phòng bếp nhỏ vẫn giữ ấm đồ ăn cho ngài, bây giờ ngài muốn truyền lệnh sao?"



Lâm Vị Hi tỉnh lại, cơ hồ là vô thức nhìn sang bên giường, thế nhưng nơi đó đã không còn ai. Lâm Vị Hi được nha hoàn vịn, chậm rãi ngồi dậy: "Vương gia đâu?"



"Vương gia ở bên cạnh ngài rất lâu, đợi ngài ngủ an ổn, liền tới tiền viện."



"đi tiền viện." Lâm Vị Hi cúi đầu nhìn hoa văn thêu cành hoa phức tạp trên chăn gấm, không hiểu sao thở dài, "Ta đã biết."



Uyển Nguyệt thấy Lâm Vị Hi không hào hứng lắm, nói chuyện càng thêm cẩn thận từng li từng tí: "Vương phi, ngài muốn truyền lệnh sao?"



"không thấy ngon miệng, không muốn ăn." Lâm Vị Hi nói, "Để bọn họ lui xuống đi."



Uyển Nguyệt lộ vẻ khó xử: "Thế nhưng là, vương gia nói nhất định phải nhắc nhở ngài, để ngài dùng bữa."



"Vương gia nói cái gì các ngươi liền nghe theo à? Lúc ta phân phó sao không thấy các ngươi dụng tâm như này." Lâm Vị Hi dựa ở trên giường, hờ hững nói, "Huống chi, các ngươi không nói, làm sao vương gia biết được."



"Ta làm sao lại không biết?"



Uyển Nguyệt sợ hãi cả kinh, lập tức quay đầu, quả nhiên thấy Uyển Tinh ngoan ngoãn cúi mặt theo ở phía sau, vẻ mặt nhăn nhó như mướp đắng. Uyển Nguyệt lấy lại bình tĩnh, cúi đầu hành lễ: "Vương gia vạn phúc."


Sau khi Thẩm thị về nhà, vẫn như thường có thể kể ra kỳ ngộ của mình với hàng xóm láng giềng, ví như thế tử phủ Yến vương trong loạn quân gặp nàng ta, từ đây nhớ mãi không quên, không quản vạn dặm tự mình hộ tống nàng về nhà. Chỉ bất quá xung quanh đều là hàng xóm Thẩm gia, tốc độ lan truyền của những lời đồn đại sẽ không nhanh giống như ở những nơi trung tâm khác thôi. Những điều này cũng chỉ ảnh hưởng một chút thôi. Tình yêu năm đó của Cố Huy Ngạn cùng Thẩm thị có lẽ lưu truyền thành cái dạng kia, nguyên nhân kỳ thật là ở chỗ Thẩm thị, mà không phải do Cố Huy Ngạn làm cái gì cả.



Lâm Vị Hi an tĩnh nghe, cái này cùng phiên bản tình yêu đẹp như trong thoại bản nàng nghe được từ vương phủ thì hoàn toàn khác biệt, cuộc đời không giống như trong thoại bản, ở đâu có nhiều sinh sinh tử tử quấn quýt triền miền như vậy. Cố Huy Ngạn ngừng lại một lúc, hắn cảm thấy nói người chết không phải thật sự là không ổn, cho nên bỏ qua những chuyện liên quan đến Thẩm thị, chỉ trần thuật kết quả: "Về sau ta cùng nàng thành hôn, bởi vì chiến sự luôn luôn phải vắng nhà, lần ở nhà lâu nhất chính là mấy ngày thành hôn kia, tổng cộng bảy ngày. Mười tháng sau, Cố Trình Diệu ra đời. Đối với Cố Trình Diệu mà nói thì ta không xứng đáng với chức phụ thân, lúc hắn sinh ra thì ta còn đang trùng kiến lại Tương thành, lúc hắn trưởng thành thì ta cũng nam chinh bắc chiến, không có ở phủ, Kiến Chiêu năm thứ sáu, cũng chính là lúc Cố Trình Diệu bảy tuổi, đầu năm mẫu thân qua đời, cũng không lâu lắm, Thẩm thị cũng bệnh đi theo bà."



Lúc đó bấp bênh, trong kinh thành Bộ quý phi cùng Tiền hoàng hậu vì tranh đoạn vị trí thái tử mà đấu đá lẫn nhau, bấy giờ Cố Huy Ngạn không có bao nhiêu tinh lực bận tâm chuyện ở vương phủ.



" Những năm đó ta đối với chuyện trong phủ rất sơ sẩy, mẫu thân, Thẩm thị liên tiếp chết bệnh, Cố Trình Diệu càng là một người lẻ loi trơ trọi lớn lên. Lòng ta áy náy, cho nên những năm này vẫn không tục cưới."



Áy náy chỉ là một mặt, trên thực tế, cho dù ai bày ra một vị thê tử giống như Thẩm thị, đối với cuộc sống phu thê hoàn toàn tuyệt vọng, cũng sẽ không nghĩ đến tục cưới.



Lâm Vị Hi nín hơi, thấp giọng hỏi: "Vậy chàng, lúc trước vì cái gì lại đáp ứng ta hồ nháo?"



Vì cái gì đây? Hình như Cố Huy Ngạn cũng lâm vào trong hồi ức, hắn chậm rãi hồi tưởng lại cảnh tượng lúc mới gặp Lâm Vị Hi: "Lần đầu tiên ta gặp nàng đã cảm thấy, tiểu cô nương này thật sự hoạt bát, không những miệng lưỡi linh hoạt mà lá gan cũng lớn. Nhiều năm như vậy, chỉ có nàng dám nhìn thẳng vào mắt ta, còn không e dè nhìn chằm chằm lâu như vậy. Về sau nàng cố ý giả khóc, để cho ta mang nàng đi, ta đã từng phạm phải sai lầm dạng này, thật ra rất không nguyện ý tổn thương danh tiết của nàng. Nhưng cô cô cùng biểu huynh của nàng thật là quá phận, ta không mang nàng đi theo, mới là hại nàng."



nói đến đây Cố Huy Ngạn nhớ tới đứa con trai Lý gia kia làm những chuyện gì với Lâm Vị Hi, trong mắt không khỏi nhiễm lên ý lạnh lùng. Bây giờ Lâm Vị Hi mới hiểu được lúc trước đứng dưới cây hòe già ở cửa thôn, vì sao Cố Huy Ngạn lại dừng lại lâu như vậy, mới đáp ứng mang nàng lên đường. Nàng ngã vào gối gấm mềm mại, khóe mắt mang theo ý trêu chọc, cố ý liếc Cố Huy Ngạn một chút: "Trách không được vương gia vẫn muốn thay ta tìm một trượng phu tốt, tận đến kinh thành ý nghĩ này cũng không biến mất. Quả nhiên, vương gia cảm thấy ta là phiền phức."



Cố Huy Ngạn không còn lời nào để nói, bây giờ suy nghĩ một chút, may mắn hắn không làm thật đem Lâm Vị Hi gả đi. Nếu không, bây giờ cũng không biết Lâm Vị Hi đang ôm hài tử của ai. hắn mới chỉ tưởng tượng thôi, đã cảm thấy không có cách nào chịu đựng được.



hắn tự biết đuối lý, đối mặt với tiểu kiều thê đang trêu chọc không hề có lực đáp trả, Cố Huy Ngạn thở dài, nói: "Là ta không đúng, đa tạ vương phi lúc trước không chịu lấy chồng."



Lâm Vị Hi nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng, một lát sau, trong nội tâm nàng vẫn là giống như có mèo cào, nhịn không được hỏi: "Lúc mới bắt đầu rõ ràng là chàng ghét bỏ ta, sau đó ta đến bức chàng cưới ta, có phải hay không chàng thấy ta rất phiền phức?" Lâm Vị Hi bất ngờ cảm thấy ủ rũ: "Là ta không tuân thủ khuê dự, mặt dày mày dạn. Kỳ thật vốn là chàng không nguyện ý cưới ta đi."



"Làm sao lại như vậy?" Cố Huy Ngạn nhìn thê tử kiều diễm nhỏ bé yếu ớt, tinh xảo như là đồ sứ thượng hạng ở trước mắt, đưa tay chậm chạp vuốt ve gò má của nàng, "Ta sớm đã không giống ngày xưa, chuyện ta không muốn làm, còn ai có thể bức ta được đây?"