Ta Làm Kế Mẫu Của Chồng Trước

Chương 88 : Thẳng thắn

Ngày đăng: 21:59 20/05/20


trên ngón tay Cố Huy Ngạn có vết chai mỏng, đây là dấu vết nhiều năm tập võ cùng tòng quân lưu lại, vuốt ve ở trên mặt hơi ngứa một chút. Lâm Vị Hi biết lúc Cố Huy Ngạn buông lỏng hoặc là tâm tình tốt thì thích dùng ngón cái sờ thứ gì đó, lúc trước thì là chén trà bằng sứ, bây giờ dần dần biến thành mặt của nàng.



Lúc đầu Lâm Vị Hi cúi thấp, tùy ý để ngón tay Cố Huy Ngạn vuốt ve trên mặt mình, chẳng biết tại sao đột nhiên rất nhanh nàng quay mặt chỗ khác, trong giọng nói mơ hồ mang thêm chút nghẹn ngào: "Chàng gạt ta."



"Ta không gạt nàng." Cố Huy Ngạn biết Lâm Vị Hi đang khóc, cũng biết nàng không muốn để cho người khác nhìn thấy, cho dù bây giờ trong phòng chỉ có hai người bọn họ. hắn hạ thấp giọng, chậm rãi dụ dỗ nói: "thật ra trước ngày nàng đi tìm ta, vừa vặn ta nhận được thư của Thọ Khang cô cô. Bà muốn đón nàng đến ở phủ công chúa, một cô nương chưa gả, vô thân vô cố ở phủ Yến vương, đối với danh tiết của nàng thì không tốt. Ta biết nàng đi chuyến này chỉ sợ cũng cũng sẽ không trở lại nữa, mà ta bề bộn nhiều việc triều chính, chưa từng tham dự việc nội trạch của nữ tử, nếu như thật sự để nàng đi, cơ bản ta sẽ không còn gặp lại nàng nữa."



Lâm Vị Hi vẫn còn khóc thút thít, nhưng cố nén nói: "Lúc đó không phải chàng đang xem thư của Trương thủ phụ sao?"



"Đúng thế, ta nghe được có người đi vào, nên mới cố ý che lại." Trong mắt Cố Huy Ngạn mang theo ý cười mềm mại, "Nếu như nàng lại gần phía trước một chút, thì sẽ nhìn thấy bên dưới thư tín của Trương Giang Lăng chính là thư tay của Thọ Khang cô cô."



Lâm Vị Hi cũng không nhịn được nữa, dùng tay che mắt khóc. Cố Huy Ngạn ôm Lâm Vị Hi, chậm rãi đưa nàng vào lồng ngực của mình: "Cũng không phải như nàng nghĩ đâu. Lúc đầu ta đáp ứng nàng là thuận nước đẩy thuyền, nhưng thật ra là ta hưởng chút ánh sáng của nàng."



"Chàng lại dỗ dành ta."



"đã bao giờ ta lừa nàng chưa, không tin nàng có thể tới thư phòng nhìn xem."



Lâm Vị Hi khóc không thể dừng lại được, từ lâu nàng đã nghe qua chuyện cũ của Cố Huy Ngạn cùng Thẩm thị, vừa thành thân được mấy ngày, nha hoàn hồi môn của Thẩm thị cũng dương dương đắc ý chạy tới cảnh cáo nàng. Nàng biết mình tự tiến cử kết thân chính là kinh thế hãi tục, Yến vương mới đáp ứng cưới nàng. một cô nương trẻ tuổi dáng dấp lại xinh đẹp chủ động đi tới, có nam nhân nào sẽ cự tuyệt đâu? Mỗi một lần nàng nghe chuyện của Yến vương cùng Thẩm vương phi lúc trước, trong lòng lại thấp hơn một chút, một bên là vừa thấy đã yêu, một bên là chủ động cầu gả, nàng làm sao dám, làm sao có thể so với tiền nhân được?



Thế nhưng thái độ kiên nhẫn cẩn thận của Cố Huy Ngạn lại là một cái bẫy lớn, nàng nhịn không được muốn biết tại sao hắn lại muốn như thế, có phải hay không nếu là người khác, hắn vẫn y nguyên có thể ôn nhu như vậy mà đối đãi với người ta?




Lâm Vị Hi bị nói đến hai gò má ửng hồng, cả người càng phát ra xinh đẹp không gì sánh được. Đại trưởng công chúa Thọ Khang càng nhìn càng thấy vui vẻ, trấn an vỗ tay Lâm Vị Hi, kín đáo nói: "Hi nhi a, Yến vương hắn luôn luôn không yên lòng vì con là muốn tốt cho con, con cố gắng tĩnh dưỡng, chờ sang năm sinh một đứa bé mập mạp, để cho những kẻ không coi con ra gì chỉ có thể tức giận đi."



Lâm Vị Hi nghe hiểu ý tứ của đại trưởng công chúa Thọ Khang, nàng đã từng có suy nghĩ không mang thai hài tử là bởi vì không nắm chắc được ý tứ của Cố Huy Ngạn, thế nhưng bây giờ so với nàng Cố Huy Ngạn còn mong đợi bảo bối chưa ra đời này hơn, Lâm Vị Hi còn sợ cái gì? Nếu như Cao Nhiên muốn hại nàng, cũng phải nhìn xem có thể kiên nhẫn được không.



Lâm Vị Hi nắm chặt tay đại trưởng công chúa, cười nói: "Con không sao, tạ ơn ngài vẫn nhớ thương con."



Bên trong Thanh Tùng viên, bầu không khí ở chính viện lại không thấy nhẹ nhõm. Cả người Cao Nhiên trở nên nôn nóng, nói chuyện cũng bắt đầu hùng hổ dọa người: "Thế tử, mấy ngày gần đây, có phải hay không chúng ta nên tìm phụ thân trò chuyện một chút?"



Cố Trình Diệu khó hiểu nhìn nàng: "Tìm phụ thân làm cái gì?"



Cao Nhiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, xích lại gần hai bước, thấp giọng nói: "Vương phi mang thai, vạn nhất nàng sinh hạ một nam hài, chẳng phải là..."



Cố Trình Diệu ngơ ngác một chút, mới phản ứng được ý tứ của Cao Nhiên là gì. hắn không thể tin nổi nhìn Cao Nhiên: "Nàng đang nói cái gì? Nàng ấy mang chính là dòng dõi của phụ thân, nếu như là nam hài, vậy thì chính là đệ đệ của ta. Chúng ta là anh em cùng cha, làm sao nàng lại có suy nghĩ này?"



Quả thực Cố Trình Diệu cảm thấy không dám tin, bắt đầu từ khi nào, vậy mà Cao Nhiên biến thành loại người này đây? Hay là nói, nàng ta vẫn luôn là như thế.



Giỏi về tâm cơ, sẵn sàng tranh đấu nội bộ.