Ta Muốn Đến Cửu Châu
Chương 23 :
Ngày đăng: 19:35 18/04/20
Bàn tay trên cổ Nhược Nhất không ngừng siết chặt khiến mặt cô tím tái.
Đôi mắt màu tím long lanh của Thương Tiêu lúc này đã hóa màu mận chín, răng nanh mọc dài, vô cùng sắc nhọn.
Thương Tiêu sẽ giết mình?
“Đi…”. Đôi môi đen sì bỗng nhiên run rẩy nói, “Chạy đi…”. Thương Tiêu vẫn còn thần trí, chàng không muốn giết mình…
Đúng vậy, với sức mạnh của Thương Tiêu, bẻ gãy cổ Nhược Nhất còn đơn giản hơn đập chết một con muỗi. Nhưng bây giờ nếu chạy đi… Nhược Nhất nghĩ: Chàng đánh giá ta quá cao rồi!
Bàn tay còn lại của Thương Tiêu chống bên tai Nhược Nhất, cô nhanh trí bấm vào huyệt Hổ Khẩu(*) của Thương Tiêu, cố sức quay đầu, cắn lên cổ tay hắn. Cô cắn không nhẹ, nhưng vẫn chưa cố gắng hết sức.
(*)Tên một huyệt đạo trên mu bàn tay.
Thương Tiêu không nhúc nhích.
Nhược Nhất hạ quyết tâm, cắn mạnh hơn, miệng dần nhuốm mùi máu tanh. Ma huyết chảy ra, sự đau đớn khiến đầu óc của Thương Tiêu lập tức tỉnh táo hơn một chút. Sắc máu trong mắt nhạt dần, hắn nắm cổ Nhược Nhất, ném cô ra xa: “Chạy đi!”.
Nhược Nhất bị va vào “bức tường thịt” rất mềm, bật lại rồi rơi xuống. Cô nằm bò, vừa thở hổn hển vừa thê thảm bò ra chỗ tối. Nhược Nhất không hề sợ hãi, có lẽ là trong tiềm thức Nhược Nhất biết chắc rằng Thương Tiêu sẽ không bao giờ làm hại cô. Nhược Nhất thậm chí còn nghĩ, nếu lúc này Thương Tiêu giết mình, khi tỉnh táo lại chàng có đau lòng không? Chắc là có, nếu không chàng sẽ không liều mạng bảo mình chạy đi như thế.
Thương Tiêu ôm Nhược Nhất máu me nhầy nhụa, cứ bước một bước về phía kim châu thì sự rung lắc càng gia tăng, yêu lực mà kim châu phát ra cũng càng đáng sợ. Thương Tiêu giơ bàn tay dính máu Nhược Nhất đập vào kim châu, một luồng gió nóng trong kim châu lập tức bùng ra giống như sóng biển phun trào. Nhược Nhất vội vàng áp mặt vào ngực Thương Tiêu.
Bình đài rộng lớn đột nhiên chấn động dữ dội, dường như Cửu Man đang gầm rú, tiếng vang vọng khiến khí huyết của Nhược Nhất trào dâng, máu đen ộc ra bắn lên ngực Thương Tiêu, rồi cô ngất đi. Thương Tiêu cau mày, dùng lực mạnh hơn, khí đen trong kim châu luồn lách khắp nơi, “bụp” một tiếng, nội đan của Cửu Man vỡ vụn.
Ánh sáng vàng vụt tắt, nhưng tiếng gào thét của Cửu Man không ngừng vang vọng, nó vẫn đang giãy giụa. Mất đi nội đan, lớp vỏ của Cửu Man sẽ hoàn toàn mất đi tác dụng. Thương Tiêu bây giờ đang ở trong bụng Cửu Man, chỉ cần ra một đòn Thương Thiên Lôi là chọc thủng bụng của Cửu Man, và hai người có thể an toàn ra ngoài.
Nhưng khi Thương Tiêu vận khí, lồng ngực hắn liền đau như xé. Quả nhiên đã quá miễn cưỡng sao? Cơ thể của Thương Tiêu bây giờ so với Cửu Man…
“Khụ…khụ!”. Thương Tiêu khuỵu xuống, quỳ một chân dưới đất. Thần trí đã có chút mơ hồ, hắn cố gắng không để mình ngất đi.
Không được, nội đan của Cửu Man đã vỡ, bình đài này sớm muộn sẽ sụt lún, bây giờ nếu không ra ngoài thì Thương Tiêu và Nhan Nhược Nhất chỉ còn nước chôn thân trong bụng Cửu Man. Nhưng yêu lực…
Cảm giác choáng váng càng tăng. Đột nhiên, bình đài rộng lớn bị đổ nghiêng. Cùng với âm thanh xương thịt nứt vỡ là một tia sáng chiếu vào mắt Thương Tiêu.
Ngọn lửa đỏ rực rất chói mắt, một nữ tử ăn mặc lộng lẫy dùng lửa làm dao, xé toạc lớp mai dày của Cửu Man. Ánh sáng hừng hực in dáng hình cân đối của nàng ta, một giọng nói thánh thót như chim hót phá tan tầng tầng máu đen, vang lên giống như tiếng của thần tiên: “Thương Tiêu, chết chưa? Chết rồi thì trả Tiểu Nhất Nhất cho ta”.
Nhận ra giọng nói của người đó, Thương Tiêu có cảm giác dở khóc dở cười. Không còn điều gì phải lo lắng nữa, mệt mỏi và đau đớn nhanh chóng kéo Thương Tiêu đi vào giấc ngủ. Trước khi ngủ say, hắn vẫn mơ hồ nghe thấy người đó gào ầm lên: “Trời ơi! Tiểu Nhất Nhất, Tiểu Nhất Nhất sao lại bị thương thế này, trời ơi, trời ơi… Thương Tiêu, ngươi đúng là đồ vô tích sự! Ngay cả tên Cửu Man yếu ớt như thế này mà cũng không đối phó được!”.