Ta Muốn Đến Cửu Châu
Chương 24 :
Ngày đăng: 19:35 18/04/20
Khi mở mắt ra, Nhược Nhất nhìn thấy trời xanh mây trắng,
ánh nắng chan hòa, bóng cây xào xạc, ngửi thấy mùi hương của cỏ xanh và hoa dại, nghe thấy tiếng nước chảy róc rách và tiếng chim líu lo, không gian sao mà hài hòa đến thế!
Nhược Nhất muốn ngồi dậy, nhưng vừa dùng lực, từng khớp xương, từng thớ thịt của cô đều đau nhức. Cô bất lực nằm nhoài ra đất. Quần áo trên người rất sạch sẽ, vết thương trên lưng cũng không đau như thiêu đốt nữa, cô nghĩ chắc chắn là có người đã rửa sạch, băng bó vết thương và thay quần áo giúp mình. Là… Thương Tiêu sao? Nhược Nhất hơi đỏ mặt, vẫn chưa kịp nghĩ nhiều tới những thứ khác thì đột nhiên một giọng nói thánh thót vang lên ngay phía trên đầu: “Tiểu Nhất Nhất!”.
Nhược Nhất kinh ngạc, quay sang nhìn người đó – một nữ tử ngoài hai mươi tuổi, dáng người cân đối, khuôn mặt xinh xắn, động tác đầy khí, bộ váy màu cam càng tôn lên vẻ linh động nhưng cũng ẩn chứa sát khí.
Nhược Nhất chớp chớp mắt, ngắm nhìn một lúc rất lâu, liền thấy nốt ruồi đỏ ngay dưới mắt nàng ấy: “A, a, tỷ là Nguyệt Hoàng!”.
Nữ tử áo cam xinh đẹp cúi người thơm lên má Nhược Nhất: “Là ta, là ta! Tiểu Nhất Nhất, tỷ rất nhớ muội”. Nếu Nhược Nhất không bị thương, có lẽ Nguyệt Hoàng sẽ ôm Nhược Nhất vào lòng mà “cắn cấu” rồi.
Nguyệt Hoàng và Tử Đàn đều là nữ tử vô cùng xinh đẹp, nhưng phong cách của hai người hoàn toàn khác biệt. Nếu ví Tử Đàn là một đóa lan đẹp tuyệt vời trong hang núi, thì Nguyệt Hoàng là một đóa mạn châu sa hoa đẹp mê hồn.
Nguyệt Hoàng thực ra không phải là yêu quái, tổ tiên của nàng ấy là thần thú phượng hoàng, đã bị diệt tộc ở Cửu Châu hai trăm năm trước. Nàng ấy là chú chim phượng hoàng duy nhất của tộc phượng hoàng còn sống sót.
Lần đầu tiên Nhược Nhất gặp nàng ấy là ở thanh lâu dưới U Đô sơn. Nhược Nhất quá nhàn rỗi, bèn giả trang nam tử tới thanh lâu, sau đó… “chọc ghẹo” nàng ấy. Chuyện ấy dĩ nhiên là thất bại. Về sau Thương Tiêu biết chuyện đã đánh Nhược Nhất một trận. Nhưng từ đó quan hệ giữa Nhược Nhất và Nguyệt Hoàng cũng ngày càng thân thiết.
Nguyệt Hoàng từng yêu một tướng quân loài người. Về sau tướng quân ấy chết, nàng liền đi tìm kiếp sau của tướng quân ấy. Khi nàng gặp Nhược Nhất, tướng quân ấy vừa hay đầu thai thành ông chủ của thanh lâu, một công tử giàu có nhưng què chân. Nguyệt Hoàng liền tự nguyện đóng giả là một ca nữ bình thường để được ở bên cạnh hắn. Về sau, công tử ấy chết, Nguyệt Hoàng liền tiếp tục đi tìm kiếp sau tiếp theo của hắn. Không biết bây giờ Nguyệt Hoàng có còn khăng khăng cứu vãn cuộc tình vốn nên kết thúc từ lâu rồi ấy hay không?
“Tiểu Nhất Nhất, để tỷ tỷ xem nào, chậc chậc, người gầy hơn, tiều tụy hơn, muội mũm mĩm như trước vẫn đẹp hơn đấy”. Vừa nói nàng ấy vừa cấu véo mặt Nhược Nhất.
Nhược Nhất thấy nàng ấy “sàm sỡ” đủ rồi, liền hỏi: “Sao tỷ lại ở đây vậy? Thật là trùng hợp!”.
Nguyệt Hoàng vén lại mái tóc vàng và nói: “Mấy ngày trước ta biết Thành Hạo chuyển kiếp thành người ở gần Anh Lương nên tới xem”.
Nhược Nhất bật cười trước giọng điệu dỗ dành trẻ con của nàng: “Muội biết suy nghĩ mà, đã bị ức hiếp một lần rồi, dĩ nhiên sẽ biết đề phòng không để bản thân chịu ức hiếp lần thứ hai. Nguyệt Tiểu Hoàng, tỷ chẳng hiểu muội gì cả”.
Sống lưng Thương Tiêu cứng đờ.
Nguyệt Hoàng vẫn còn muốn căn dặn Nhược Nhất thêm vài câu, nhưng sơn môn “kẽo kẹt” một tiếng rồi từ từ mở ra, sắc mặt nàng biến đổi, hoảng hốt bỏ lại hai từ “bảo trọng” rồi không thấy bóng dáng đâu nữa.
Một tiểu đồng áo xanh đi từ trên xuống, vung phất trần, cung kính nói: “Chủ tử sai tôi ra ngoài đón khách, mời hai vị”.
Nhược Nhất không ngờ Nguyệt Hoàng chạy nhanh như vậy, cô vẫn ngây người đứng đó, không đáp lời của tiểu đồng áo xanh. Tiểu đồng áo xanh dõi theo ánh mắt của Nhược Nhất, hờ hững nói: “Nguyệt Hoàng sư tỷ từng có hiềm khích với chủ tử, lúc này tỷ ấy không muốn gặp chủ tử cũng là lẽ đương nhiên”.
“Sư tỷ?”, Nhược Nhất kinh ngạc nói, “Tỷ ấy là đệ tử của Anh Lương?”.
“Nguyệt Hoàng sư tỷ giống ta, đều là môn đồ của chủ tử”, tiểu đồng áo xanh hờ hững trả lời, “Chủ tử chờ hai vị ở đại điện, xin hãy đi theo ta”.
Nhược Nhất càng kinh ngạc. Từ khi quen Nguyệt Hoàng tới nay, chưa bao giờ cô nghe nàng nhắc tới “sư môn”. Rốt cuộc Nguyệt Hoàng và Anh Lương chủ đã xảy ra hiềm khích như thế nào mà nàng lại tránh né như thế?
Không có Nguyệt Hoàng cõng, Nhược Nhất đi lại rất khó khăn. Vết thương trên lưng bị Thương Tiêu cào vừa sâu vừa dài, cô chuyển động thế nào cũng thấy đau nhức. Mới đi được vài bước, Nhược Nhất đã toát mồ hôi. Thương Tiêu chỉ lẳng lặng đứng một bên, không hề dìu đỡ. Nhược Nhất cũng ngang bướng không thèm ờ vả Thương Tiêu. Tiểu đồng áo xanh đi phía trước, như thể không biết Nhược Nhất bị thương.
“Nhan Nhược Nhất”. Thương Tiêu lạnh lùng nói: “Ta khiến nàng chịu nhiều ấm ức như thế sao?”.
Nhược Nhất dừng bước, không khí tĩnh lặng.
Cô bỗng thấy nực cười, nói: “Không sai, chàng không khiến ta ấm ức”. Cô quay đầu nhìn Thương Tiêu, nở nụ cười mỉa mai, “Là ta ngu ngốc cầu xin được chịu ấm ức, hết lần này đến lần khác!”.