Ta Muốn Đến Cửu Châu

Chương 66 :

Ngày đăng: 19:35 18/04/20


Men theo hang động đi vào sâu bên trong, chân giẫm trên dòng máu ướt dính.



Nghĩ tới dòng sông máu này do đâu mà có, Nhược Nhất bất giác thấy buồn nôn, cô quay sang hỏi: “Nguyệt Hoàng, muội có biết những đầu lâu này từ đâu mà có không?”.



Nguyệt Hoàng lắc đầu: “Ta không biết, ta bị bắt tới đây, khi tỉnh lại thì đã thấy như vậy rồi”.



“Ai bắt tỷ?”. Lần thứ ba hỏi câu hỏi này, Nhược Nhất nhìn Nguyệt Hoàng chằm chằm, không cho nàng trốn tránh. Nguyệt Hoàng dừng bước, tránh ánh mắt của Nhược Nhất, im lặng. Nhược Nhất cau mày: “Đã đến nước này rồi, tỷ còn giấu giếm giúp kẻ đó sao?”.



“Nhược Nhất có biết vì sao Toan Dữ điểu bị phong ấn ở Thanh Khâu không?”, Nguyệt Hoàng im lặng một lúc, cuối cùng hỏi một câu không liên quan.



Nhược Nhất nói không biết. Nguyệt Hoàng nói tiếp: “Cách đây rất lâu, khi tộc phượng hoàng vẫn còn hưng thịnh, Hồ Trủng của Thanh Khâu là nơi phượng hoàng niết bàn. Kẻ thành công thì sống mãi, kẻ thất bại thì bị chôn ngay trong hồ. Lâu dần, hồ ở sau núi Thanh Khâu được gọi là Hồ Trủng. Phượng hoàng là vua của muôn chim, nơi đây lại tích tụ hơi thở hàng vạn năm của tộc phượng hoàng, chỉ riêng khí thế đã có thể áp chế được Toan Dữ điểu vài phần. Vì thế Câu Mang phong ấn Toan Dữ điểu ở đây là lựa chọn hoàn hảo. Nhưng hai trăm năm trước, Thương Tiêu nhập ma làm Cửu Châu đại loạn, khiến cho hồ ở Hồ Trủng này cạn khô”.



Nhược Nhất hiểu những chuyện ấy, nhưng không hiểu tại sao Nguyệt Hoàng nói những chuyện này, cô vẫn nhìn Nguyệt Hoàng với vẻ không hiểu. Nguyệt Hoàng cúi đầu nói: “Chúng ta đi cứu người đã, trốn được ra khỏi đây rồi tính sau”.



Thấy Nguyệt Hoàng bảo vệ người đó như vậy, Nhược Nhất không tiện nói nhiều, quay đầu tiếp tục đi về phía trước. Bên trong càng tối tăm và ẩm ướt, Nhược Nhất phải ngưng tụ ánh sáng vàng trong lòng bàn tay, kéo Nguyệt Hoàng chầm chậm đi lên phía trước. Đi khoảng hai trăm mét, Nhược Nhất đưa tay mò mẫm, trước mặt cô là một bức tường. Cuối đường rồi!



Nhược Nhất sờ soạng trên tường, xem xem có thể tìm cách mở được bức tường ra không. Cuối cùng cô thở dài, quay sang nói với Nguyệt Hoàng: “Xem ra chúng ta thật sự phải quay về đường cũ…”. Tiếng cuối cùng bị cô nuốt xuống, giọng nói có chút hoảng sợ: “Nguyệt Hoàng?”. Chỉ thấy đôi mắt vốn đen láy của Nguyệt Hoàng hóa thành màu đỏ rực rỡ như lửa, trong hang tối trông nó quỷ dị tới rợn người.



“Tiểu Nhất Nhất… ta, cơ thể, rất kỳ lạ”.



“Kỳ lạ?”.
“Cửu Diệm”, cuối cùng Thương Tiêu nói, “Ngậm miệng lại”.



Cửu Diệm bật cười rồi không nói nữa.



Cơn gió hoang liêu cuốn theo cát bụi thổi tới. Dường như Cửu Diệm nhớ tới một số chuyện đã qua, vẻ mặt có chút bùi ngùi. Như không có nhiều thời gian để hắn hồi tưởng những chuyện đã qua, mặt đất dưới chân hắn rung mạnh. Mặt đất ở phía xa đùn lên như một ngọn núi lửa phun trào, chỗ đất đùn lên ấy chợt nổ tung, bùn đất bắn tung tóe, cùng với bùn đất bắn ra ngoài còn có vô số cánh tay cẳng chân,những mảnh đá đỏ quỷ dị và những giọt máu rơi xuống như mưa.



Thương Tiêu và Cửu Diệm cùng chăm chú nhìn. Nhưng khi họ nhìn thấy một thứ khác, đừng nói là sắc mặt của Thương Tiêu, ngay cả thần sắc của Cửu Diệm cũng lập tức biến đổi.



Thương Tiêu nói: “Cửu Diệm, Nhan Nhược Nhất đâu?”, không nghe thấy bất cứ tình cảm thương yêu nào trong giọng nói.



Cửu Diệm kinh ngạc nhìn thứ ấy, không dám đáp lời. Nhan Nhược Nhất? Thứ đó không phải là của Nhan Nhược Nhất sao? Thương Tiêu đã nhìn thấy Nhan Nhược Nhất mà vẫn hỏi câu ấy. Thật quá nực cười!



Thứ đó là… đầu lâu của Nhan Nhược Nhất. Tóc tai rũ rượi, mặt dính đầy máu và bùn đất, vết thương bị cắt ở cổ ngay ngắn và nhẵn bóng, sắc mặt bi thương và vô cùng đau khổ. Hơn nữa… Nhược Nhất vẫn mở mắt. Nhược Nhất vẫn mở mắt.



Cửu Diệm nghĩ: Có lẽ tỷ ấy vẫn có thể nhìn thấy thế gian này. Cửu Diệm quay sang nhìn Thương Tiêu, hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói đầy châm biếm: “Chẳng phải ở đó sao?”.



Thương Tiêu chậm rãi bước lên phía trước. Bước chân chắc chắn, mặt không hoảng sợ. Dáng vẻ của hắn đúng là dáng vẻ của một thần minh. Thương Tiêu dừng lại trước đầu lâu của Nhược Nhất, nhìn khuôn mặt ấy rất lâu, lạnh lùng hỏi: “Ở đâu?”. Hoặc là cố làm ra vẻ không biết, hoặc là thần trí đã trở nên mơ hồ.



Lúc này Cửu Diệm đã không còn tâm trạng chơi trò bí hiểm với Thương Tiêu nữa, hắn nói vừa châm biếm vừa lạnh lùng: “Chết rồi, ở dưới chân hnh”. Cửu Diệm chưa nói hết lời thì một giọt huyết lệ ở khóe mắt thần minh chảy xuống.