Ta Muốn Đến Cửu Châu

Chương 67 :

Ngày đăng: 19:35 18/04/20


Như bị giật mình trước vẻ mặt của Thương Tiêu, Cửu Diệm sững người: “Thương Tiêu, huynh…”.



Thương Tiêu nhận thấy mặt mình đã ướt đẫm, ngón tay khẽ lau đi huyết lệ trên mặt, để lại những vết mờ mờ. Thần sắc của Thương Tiêu có chút mơ hồ, hắn không hiểu vết máu trên mặt mình từ đâu mà có.



Cửu Diệm thở dài: “Hai trăm năm trước huynh nhập ma vì tỷ ấy, khiến thiên hạ đại loạn, bây giờ tỷ ấy vì thiên hạ mà mất mạng, đó chính là nhân quả luân hồi”.



Nhân quả luân hồi? Thương Tiêu sững người, Nhan Nhược Nhất đã gieo “nhân” như thế nào, hắn nhất thời không nhớ được. Trong đầu Thương Tiêu lướt qua dáng vẻ của Nhược Nhất khi cô nhảy xuống từ đỉnh U Đô sơn hai trăm năm trước và đôi mắt rơi lệ vì hắn cách đây không lâu.



Lúc này…



Thương Tiêu nhất thời không dám nhìn cái đầu dưới đất. Đang lúc hắn không biết nói gì thì mặt đất lại rung chuyển dữ dội, trong chớp mắt thân hình của Thương Tiêu cũng lảo đảo như không đứng vững. Chỗ mặt đất nứt ra lại đột nhiên đùn lên, cao hơn lần trước rất nhiều. Cửu Diệm quát lớn: “Mau tránh ra”.



Nhưng Thương Tiêu đứng im bất động. Cửu Diệm đành lao lên trước kéo Thương Tiêu bay lên không trung. Khi hắn nhìn xuống dưới, chỉ thấy cái động ấy nứt trên mảnh đất khô cằn hoang vu của Hồ Trủng, liền kinh ngạc nói: “Đó là… trận?”.



Hoặc có thể nói là một mắt trận khổng lồ. Khi cái động này càng lúc càng lớn thì phía xa cũng bắn ra sắc máu đỏ sậm. Nếu hắn đoán không nhầm, bên ấy có lẽ là hướng của Anh Lương. Ánh sáng nhanh chóng mở rộng, nhanh chóng quét qua Thanh Khâu rồi lại lao về phía xa như muốn quét sạch cả Cửu Châu.



Mặt trời cũng bị nhuốm màu đỏ như máu. Cửu Diệm có cảm giác thấp thỏm không yên, vội nhẩm thần chú tịnh tâm vô số lần mới có thể áp chế được sát khí đang dâng lên trong lòng.



Hắn nhìn hang động không ngừng mở rộng bên dưới, thần sắc trở nên cứng đờ. Huyết trận…
Vì sao Cửu Man chui từ dưới đất lên trước? Theo lý mà nói, Anh Lương chủ là lãnh chúa một phương, một khi trên lãnh địa của mình có ma vật như vậy xuất hiện hắn nên hoang mang hơn bất kỳ ai mới đúng, nhưng hắn lại ngồi ung dung trong cung điện mà không hề bận tâm. Sau đó Hồng Liên xuất hiện ở Anh Lương, Nguyệt Hoàng bị ma khí xâm nhập muốn giết Nhược Nhất. Còn nữa, khi mọi người đều ở trên không trung chiến đấu với Hồng Liên, thì lại không thấy bóng dáng Anh Lương chủ đâu. Vì sao hồn phách của Thành Hạo lại bị biến thành Hồng Liên? Vì sao ở trên U Đô, hắn lại ép Huân Trì vào bước đường cùng…



Vì hắn lập huyết trận, vì hắn muốn thiên hạ nhập ma, khiến khắp nơi ở Cửu Châu đều là tàn sát và thù hận, khắp nơi đều nhuốm máu tươi.



Anh Lương chủ cười: “Sáu trăm năm trước, ta dụ Quý Tử Hiên phản bội yêu tộc, vốn muốn khiến hắn nhập ma, nhưng không ngờ Tử Đàn lại có bản lĩnh hút hết ma khí trong cơ thể Quý Tử Hiên ra. Hai trăm năm trước, ta làm cho ma khí xâm nhập Không Tang, phá phong ấn thượng cổ. Khi ấy ta vốn định thả yêu ma ra, nhưng không ngờ Huân Trì lại giao trái tim cho ngươi, khiến ta không thể phá giải hoàn toàn phong ấn của thần minh. Sau đó ta dụ Thương Tiêu nhập ma. Với cách làm của hắn khi ấy, ta tưởng không đầy hai mươi năm nữa là có thể thu thập đủ máu cho ma trận, nhưng không ngờ hắn lại tự phong ấn. Sau bao lần thất bại, ta liền quyết định tạo ra một thiên ma, khi ấy, Hoàng Nhi mê đắm linh hồn của con người thấp hèn, ta liền nhất cử lưỡng tiện, vừa thay Hoàng Nhi trừ tai hại vừa tìm thấy thứ mà mình cần”.



Nhược Nhất cúi đầu không nói.



Anh Lương chủ tiếp tục nói: “Sự xuất hiện của ngươi đã cản trở không ít kế hoạch của ta, có điều, ngươi đã cho ta biết được một chuyện thú vị”. Hắn cười, lại gần Nhược Nhất. “Máu tươi của thế giới khác đúng là thứ may mắn lắm mới có được, máu của ngươi có thể giúp cho tộc phượng hoàng hồi phục sớm hơn và thoát khỏi tử khí của Âm Sát. Ta nghĩ mọi cách để tạo ra máu có công hiệu giống ngươi, nhưng những thứ ta làm ra đều thất bại, cũng không tìm thấy máu kẻ nào hợp ý ta”.



“Ta không ngờ ngươi lại phối hợp chạy tới Thanh Khâu như vậy, tiết kiệm thời gian ta tìm ngươi khắp nơi”. Hắn giơ tay về phía Nhược Nhất: “Thần thượng cổ bị diệt, tộc phượng hoàng cũng suy yếu, từng người trong tộc chết đi. Thế nhân đều nói là thiên ý…”. Anh Lương chủ hừ lạnh một tiếng: “Ý trời là cái gì chứ! Ta cứ muốn làm đảo lộn thời gian và không gian, làm trái ý trời đấy! Hôm nay ta muốn Cửu Châu lại có sự xuất hiện của phượng hoàng!”.



Nhược Nhất nhìn hắn mà như nhìn thấy chính bản thân mình. Khi Huân Trì biến mất ngay trước mặt cô, khi Thương Tiêu nhập thần muốn từ bỏ cô, khi Nguyệt Hoàng rơi lệ ngừng thở, cô cũng muốn gào lên điên cuồng như hắn. Ý trời là cái gì? Nó là cái gì?



“Tiểu nha đầu, nếu ngươi cam tâm tình nguyệt đưa máu tươi cho ta, ta sẽ giúp ngươi bớt đau khổ, để cho ngươi được chết toàn thây”.



Giọng nói của Anh Lương chủ vang lên bên tai, Nhược Nhất bỗng bật cười: “Anh Lương chủ, ý trời khiến tộc phượng hoàng của ngươi diệt vong. Bây giờ ngươi vì tộc phượng hoàng mà muốn giết sinh linh Cửu Châu, ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ngươi giống như ông trời đang nắm giữ sinh mệnh của ta?”. Nhược Nhất nhìn Anh Lương chủ, cười nhã nhặn: “Ngươi là cái thá gì?”.