Tà Noãn Sàng Nam Nô
Chương 24 : Hỗn loạn
Ngày đăng: 04:24 19/04/20
Dư quang trời chiều làm cho cả mặt hồ nổi lên ánh sáng nhu hòa vàng óng ánh, Cận Lăng hơi mở mắt ra, lại bị ánh sáng kia làm chói thiếu chút nữa lại nhắm mắt lại chỉ có thể nâng tay lên che một chút.
Gió nhẹ cuốn lên từng gợn sóng lăn tăn, cũng không thể lập tức thấy rõ ràng ảnh ngược trong hồ. Khi gió hơi dừng lại một chút, Cận Lăng mới có thể thấy rõ ảnh ngược của mình.
Bảy năm qua, Cận Lăng lần đầu tiên dám trực tiếp nhìn dung mạo bản thân. Nói không giật mình là không thể.
Tóc màu trắng bạc khoác trên vai như tơ lụa, một phen giãy giụa vừa rồi làm vải buộc rơi ra, tóc thật dài rũ xuống tận đất. Sắc mặt vì hàn độc mà tái nhợt, nhưng bồi trên ngũ quan xuất sắc của Cận Lăng, chẳng những không cảm thấy tiều tụy, ngược lại khiến người ta cảm thấy tựa như tuyết nữ xuất hiện vào đông, gợi cảm cùng diễm lệ… Đại khái là bởi vì hiệu quả nổi bật tương phản, đôi mắt màu đen phủ một tầng hơi nước càng lóng lánh động lòng người, còn cánh môi như sắc anh đào kia, quả thực chính là đầu sỏ hấp dẫn cuồng phong lãng điệp. May mắn Cận Lăng luôn luôn đội mũ sa, bằng không bị người quyền quý nào đó vừa ý bắt đi, đó không phải là chuyện chết một hai người có thể giải quyết, Bi Mạt không làm long trời lở đất, chắc chắn sẽ không bỏ qua.
” Hiện tại ngươi hiểu được nguyên nhân tại sao những người khác vừa nhìn thấy ngươi thì ngẩn ra chưa?”
Bi Mạt nhìn Cận Lăng – cơ hồ là phát ngốc, ôn nhu nói.
” Ta không biết, ta cái gì cũng không biết…”
Cận Lăng nhỏ giọng thì thào.
Thảm, cái này thật sự không thể mượn cớ cự tuyệt yêu cầu của Bi Mạt nữa, chẳng lẽ thật phải theo Bi Mạt trở lại Bi Ma sơn trang?
Bất quá, hắn hiện tại cũng không muốn tiếp tục lo lắng về vấn đề phức tạp đó nhiều như vậy nữa, nhưng….. Nhưng cái ôm của Bi Mạt hảo ấm áp, hắn biết hiện tại cần phải giãy giụa, cũng không nên đứng ở chỗ không thuộc về hắn. Nhưng hắn mệt mỏi quá, để hắn trước tiên tham lam nghỉ ngơi trong ***g ngực này một chút đi.
Nhân nhi trong ngực truyền đến tiếng hít thở đều đều, xem ra áp lực thời gian dài thật sự làm Lăng của y mệt muốn chết, hiện tại đã biết bộ dạng bản thân, thần kinh căng thẳng lâu ngày lỏng xuống, lại cứ ngủ luôn như vậy.
Bi Mạt sủng nịch nhìn gương mặt ngủ say của Lăng, lộ ra nụ cười lâu ngày không gặp.
************
Chờ lúc Cận Lăng tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, vừa mở mắt thì thấy Bi Mạt đã sơ tẩy hảo ngồi trên ghế dựa bên giường, trên bàn đặt một bao quần áo.
Cận Lăng đầu tiên là sửng sốt một chút.
” Ngươi phải đi về sao?”
Tự ý xuống giường sơ tẩy.
Bi Mạt từ phía sau ôm lấy Cận Lăng.
” Ta phải đi về, rời khỏi sơn trang đã lâu như vậy, rất nhiều chuyện cần ta xử lý. Chúng ta dùng đồ ăn sáng rồi lên đường được chứ?”
” Ai đáp ứng cùng ngươi trở về? Muốn về thì tự mình trở về.”
Cận Lăng tiếp tục động tác trên tay.
” Lăng!”
Bi Mạt không kìm được chuyển thân mình Cận Lăng lại.
” Mặt của ngươi không phải không có việc gì sao? Tại sao không theo ta trở về? Tại sao muốn lật lọng?”
Chậu rửa mặt đầy nước bị rơi xuống đất, phát ra tiếng vang chói tai.
” Buông ra!”
Lực độ của Bi Mạt làm Cận Lăng không chịu nổi.
” Ngươi đừng nhớ lầm, ta chưa hứa hẹn gì với ngươi cả.”
Bi Mạt biết mình nắm đau Cận Lăng, lập tức thả lỏng kìm hãm, Cận Lăng thừa dịp đẩy hai tay Bi Mạt ra.
Cận Lăng ngồi xổm xuống cầm chậu nước lên, còn định ra khỏi phòng múc nước. Mới đi một bước, đường ra đã bị Bi Mạt chắn kín.
” Tại sao? Đến bây giờ đến bây giờ còn không nguyện ý theo ta trở về, nói cho ta biết! Nói cho ta biết đi! Có phải ngươi còn hận ta? Còn không chịu tha thứ cho ta?”
Bi Mạt gấp đỏ con mắt.
“………….”
Nếu hận ngươi thì bảy năm trước đã không cứu ngươi….
Mưa to qua đi, nắng ráo trời quang ngày hôm sau khiến người ta không thể tin được, nhìn không ra cơn bão đáng sợ phát sinh đêm qua.
Cận Lăng mở hai mắt, kinh ngạc phát hiện mình cũng không vì ngã xuống vách núi mà chết, ngẩng đầu nhìn cây cối dày đặc dưới vách núi, đại khái là chúng nó cứu mình một mạng. Toàn thân thương tích to nhỏ làm hắn không thể lập tức cử động tự nhiên, một màn tối hôm qua lại lần nữa trở lại trong óc Cận Lăng.
Cận Lăng phát cuồng.
” Mạt! Mạt! Ngươi ở đâu! Trả lời ta đi!”
Điên cuồng tìm kiếm Bi Mạt chung quanh, nước mắt không thể ức chế nhỏ giọt.
Cách đó không xa dưới đám rễ cây, Cận Lăng thấy được Bi Mạt bất tỉnh.
” Trời ạ! Trời ạ! Ngươi còn sống, Bi Mạt, ngươi còn sống!”
Ôm lấy Bi Mạt, Cận Lăng không thể đè nén thất thanh khóc rống lên.
Thương trên đùi, vết thương bị cự thạch cào rách, vết xước lúc ngã xuống vách núi bị tầng tầng cây cối chắn đỡ lưu lại…. Còn một nhánh cây thô như một ngón tay cắm ở đầu vai Bi Mạt…
” Không! Bi Mạt! Ngươi đừng chết! Đừng rời khỏi ta!”
Nhìn vết máu đã sớm khô cạn trên mặt đất, Cận Lăng đối với Bi Mạt thương tích đầy mình lại nghĩ không ra một chút biện pháp, hắn hận chết bản thân vô năng, chẳng lẽ muốn hắn cứ nhìn ái nhân chết đi như vậy?
” Không có việc gì…. Khục khục…”
Bi Mạt vừa định nói một câu an ủi, miệng lập tức ho ra máu.
” Không ta không cho ngươi có chuyện…”
Cận Lăng ôm Bi Mạt.
” Không được…”
” Ngươi… Ngươi không phải chán ghét ta sao…. Chết càng tốt…”
” Ta sao có thể chán ghét ngươi, ta sao có thể muốn ngươi chết! Ta không cho ngươi rời khỏi ta, ngươi phải chống chịu! Ngàn vạn lần không được bỏ lại ta…”
” Nếu ta không chết, ngươi có thể theo ta trở về hay không.. Có….. Có thể hay không… Thời thời khắc khắc đều…. Bên cạnh ta… Không bao giờ… Rời khỏi ta nữa…”
” Ô, ta không rời khỏi ngươi, ta trở về với ngươi, ngươi đi đâu ta theo ngươi đến đó, đuổi ta ta cũng không đi….”
” Khục khục… Đây là lời hứa của ngươi, ngươi phải nhớ kỹ…”
Bi Mạt cố hết sức nâng tay lên vuốt ve gương mặt sớm đã ướt đẫm nước mắt của Cận Lăng.
” Để… Ở cùng với ngươi…… Ta nói gì… Cũng sẽ không bỏ lại…. Ngươi….”
Ái nhân quật cường, thời khắc này mới nguyện ý nói ra lời nói trong lòng.
Rút ống trúc bên hông ra, Bi Mạt mừng vì không đánh rơi thứ này khi ngã xuống vách núi.
” Lăng… Đem nó…. Mở ra….”
Cận Lăng run rẩy tiếp nhận ống trúc, nhổ nút đậy ra.
Một đạo sương khói màu tím hình rồng rít gió thẳng hướng mây xanh, rất lâu không tiêu tan.
” Đây… Là… khói cầu cứu…. Người….. Bi Ma sơn trang… Lúc gặp nạn…. Dùng… Khục khục… Lúc đầu….. Bi Liên ngang…ngạnh muốn ta mang ở trên người…. Ta còn không chịu…. Ai biết… Sau này nhất định lại…. Bị nó cười chết….”
” Ngươi đừng nói chuyện, đừng nói chuyện.”
Cận Lăng biết Bi Mạt vào lúc này còn muốn chọc hắn vui vẻ, không muốn hắn vì y mà khổ sở. Nhìn mặt Bi Mạt tái nhợt do mất máu, tâm Cận Lăng đau như bị thiên đao vạn quả.
” Nhưng mà… Lăng… Ta rất lạnh… Tái ôm chặt ta… Ôm chặt một chút….”
Nước mắt nhỏ giọt trên mặt Bi Mạt, Cận Lăng chỉ có thể ôm chặt lấy Bi Mạt, nhưng thể chất bản thân băng lãnh, ngay cả một chút ấm áp cũng không có biện pháp truyền cho Bi Mạt.
” Mạt, ngươi đã đáp ứng ta, ngươi phải tiếp tục chống chịu…”