Tà Noãn Sàng Nam Nô
Chương 25 : Chính là yêu
Ngày đăng: 04:24 19/04/20
Chờ tới lúc Cận Lăng tỉnh lại, đã là chạng vạng hai ngày sau. Mở to mắt nhìn bốn phía chung quanh, chỉ thấy mình nằm trên giường lớn mềm mại thoải mái, chăn gấm trên người cùng đầu giường treo sa trướng thêu tinh mỹ, có thể giúp gia đình năm nhân khẩu sống tốt qua mấy tháng, càng miễn bàn đến bài trí thoạt nhìn xa xỉ trong phòng này.
Cận Lăng chống thân ngồi dậy, động tác kinh động một người ghé sấp ngủ bên giường hắn.
” Ngô…”
Bi Liên dụi dụi mắt, trợn mắt há hốc mồm nhìn nhân nhi đã tỉnh phát ra một tiếng thét chói tai.
” Cận đại ca! Ngươi tỉnh rồi! Ngươi rốt cuộc tỉnh rồi!”
Tận lực bồi tiếp một cái ôm nhiệt tình đến mức có thể xiết chết người.
” Cận đại ca, ngươi làm ta lo lắng gần chết!”
Bi Liên lấy mu bàn tay lau nước mắt trên mặt.
” Ngươi biết không? Khi ta cùng Thanh Phàm đuổi tới chỗ các ngươi gặp chuyện, thấy hai người toàn thân là máu ôm nhau, ta rõ là sợ tới mức hồn cũng bay một nửa, sợ các ngươi…”
Bi Liên nói nghẹn ngào.
” Đúng rồi, Liên nhi, Mạt đâu! Hắn ở đâu?”
Cận Lăng tựa hồ nhớ tới cái gì, hoảng loạng nhấc chăn xuống giường.
” Cận đại ca! Ngươi không được lộn xộn!”
Bi Liên luống cuống tay chân ngăn cản Cận Lăng muốn xuống giường, kiên quyết ấn hắn tiếp tục nằm lại giường.
” Ca ca ta một thân kim cương bất tử, hắn chịu toàn là thương ngoài da, nhánh cây kia cũng không đâm đến chỗ hiểm, chính là mất máu quá nhiều mới hôn mê bất tỉnh. Hắn sáng nay đã tỉnh, cũng ầm ĩ muốn tới xem ngươi, nhưng đại phu nói, trên người ngươi tuy không có thương gì, nhưng trong thân thể đã bị tổn hại. Hiện tại cái ngươi cần chính là tuyệt đối tĩnh dưỡng, cho nên hai người các ngươi tạm thời không thể gặp mặt….”
Bi Liên cẩn thận giúp Cận Lăng kéo hảo chăn.
” Liên nhi, ta…”
” Cận đại ca, ta đều biết, mọi thứ ngươi làm đều vì ca ta.”
Nữ nhân rõ là nước, Cận Lăng hôm nay thật sự mở mang kiến thức.
” Nhưng ngươi trốn tránh chúng ta nhiều năm như vậy, chúng ta cũng tưởng ngươi đã… Ngươi không thấy, bảy năm nay mỗi ngày của đại ca ta trôi qua thế nào đâu… Cận đại ca, ngươi lần này khó khăn lắm mới trở lại, cũng đừng tái rời khỏi. Ngươi mà tái biến mất, ca ta hắn…”
” Nhưng…”
” Nga, đúng rồi, Cận đại ca, thấy ngươi tỉnh ta cũng vui mờ đầu, ngươi hẳn là đói bụng rồi! Ta đi phân phó phòng bếp chuẩn bị điểm cho ngươi, ngươi chờ nhé!”
Nói xong, Bi Liên liền hấp tấp chạy ra chuẩn bị.
” Ta nói Liên nhi, ngươi cũng nói với ta một chút…”
Nhìn bóng dáng Bi Liên, Cận Lăng không khỏi cười khổ. Nhiều năm như vậy, tính tình Bi Liên thật sự là một chút cũng chưa thay đổi!
Bất quá nghe Bi Mạt không có việc gì, quả thực làm Cận Lăng nhẹ nhàng thở ra. Nuốt vào một ngụm cháo thịt dễ tiêu Bi Liên sai người bưng tới, Cận Lăng thẹn thùng nhìn Bi Liên.
” Liên nhi, ngươi, ngươi có thể đừng chằm chằm nhìn ta được hay không…”
” Ách… Cận đại ca, ta, ta không phải cố ý…”
Bi Liên cũng có chút ngượng ngùng, bản thân là mẹ hai cái oa nhi, còn chằm chằm nhìn nam nhân đến ngẩn người, hơn nữa người này còn là người trong lòng của đại ca mình! Rõ là mất mặt chết đi được!
” Nhưng, ngươi thật sự rất đẹp! Ta, nhịn không được, nhịn không được liền….”
Ý thức được đề tài này thật sự rất xấu hổ, Cận Lăng vội vàng hỏi.
” Liên nhi, ta hiện tại cảm thấy tốt hơn nhiều, tuy đại phu không cho phép, nhưng ta vẫn muốn xem Bi Mạt một chút mới an tâm…”
” Không được….”
Bi Liên kiên quyết phản đối.
” Nhưng….”
Cận Lăng sốt ruột, chẳng lẽ Bi Liên có chuyện gì giấu giếm mình?
Sở Thanh Phàm cũng nhịn không được trêu chọc hai câu, chung quy cũng không thể bị người đem làm trò cười!
” Các ngươi!”
Cận Lăng hồng thấu mặt.
” Không được nói lung tung!”
” Có nghe hay không, tẩu tử bảo các ngươi mau mau câm miệng.”
Một tràn lại một tràn cười vui truyền ra từ Bi Ma sơn trang.
Đêm hè thanh lãng, trăng tròn trên không, tinh tú có vẻ mơ hồ không rõ, vài áng mây nhạt phất qua. Ngoài Lăng Vũ Cư, trên hành lang gấp khúc điêu khắc tinh mỹ lại là Bi Mạt tựa vào lan can cùng Cận Lăng bị Bi Mạt ôm vào trong ngực.
” Mạt, ta thật sự rất hạnh phúc, hạnh phúc đến độ quả thực không thể tin được đây là sự thật.”
” Đồ ngốc, không chỉ là ngươi, phải là ‘ chúng ta’ đều rất hạnh phúc!”
Bi Mạt ôm chặt Cận Lăng. Tuy là giữa hè, nhưng Cận Lăng thể hàn vẫn thích nhiệt độ trên người Bi Mạt.
” Làm sao bây giờ, còn tiếp tục như vậy, ta cũng không cam tâm rời khỏi nơi này đi cầu y giả.”
Cận Lăng nhìn bóng đêm mỹ lệ thở dài.
” Hơn nữa, ta không thích cảnh ly biệt, nếu thấy nước mắt của Liên nhi cùng hai oa nhi, ta càng đi không được.”
” Vậy không cần ly biệt, chúng ta chỉ đi cầu y giả, đợi cho độc trên người ngươi giải xong, chúng ta sẽ trở lại, sau đó cả đời đều ở cùng ngươi.”
Bi Mạt hôn tới hôn lui trán Cận Lăng.
” Ý của ngươi là…”
Cận Lăng ngẩng đầu nhìn Bi Mạt…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Người hầu phụ trách quét tước Lăng Vũ Cư cầm một phong thư xông vào phòng ngủ của Bi Liên cùng Thanh Phàm, Bi Liên nhìn nội dung trong thư liền nhịn không được bổ nhào vào ngực Sở Thanh Phàm khóc lóc.
” Làm sao vậy Liên nhi, nàng đừng khóc nữa! Cẩn thận động thai khí, trong thư viết cái gì?”
” Hu hu, ca cùng Cận đại ca đi rồi, họ đi cầu y giả giải độc, họ nói không thích ly biệt, cho nên tối hôm qua liền xuất phát!”
” Hảo hảo, đừng khóc, đây là chuyện sớm hay muộn, nàng cũng mong muốn độc của Cận Lăng nhanh chóng giải hết đúng không! Nàng cần phải cầu chúc cho họ mới đúng!”
***************
Sở Thanh Phàm cùng Bi Liên ôm hai oa nhi, cùng nhau đi đến đại môn Bi Ma sơn trang, nhìn vết chân ngựa kéo về hướng phương xa, Bi Liên lại nhịn không được lặng lẽ rơi lệ.
” Cha, mẹ, đại bá cùng ca ca thanh tú còn về nữa không?”
Mắt to ngây thơ trong sáng chằm chằm nhìn Bi Liên, Sở Huyễn Y được Sở Thanh Phàm ôm vào trong ngực ngọt ngào hỏi.
” Ngốc!”
Bi Lẫm gõ đầu muội muội một cái.
” Họ đương nhiên sẽ quay lại! Đến lúc đó, ta muốn cướp lấy Lăng Lăng, không cho xú lão đầu kia ( thật ra người nó ám chỉ chính là Bi Mạt…. Đổ mồ hôi…) ăn hiếp hắn!”
” Oa oa…. Mẹ, ca ca khi dễ con!”
Bi Liên vội vàng trấn an nữ oa nhi thút thít, hung hăng gõ đầu tiểu ca ca một cái.
” Ngươi lại ăn hiếp muội muội! Cái gì mà hảo ca ca hả?”
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn dần dẹp ra, tiểu quỷ vành mắt hồng hồng, Bi Liên xoa xoa đầu nó.
” Bất quá Tiểu Lẫm nói đúng, họ chắc chắn sẽ trở về!”
Chính văn hoàn