Tà Noãn Sàng Nam Nô

Chương 26 : Trọng sinh

Ngày đăng: 04:24 19/04/20


(1)



Mặt trời chói chang giữa hè thoả thích phát ra nhiệt tình của nó, không chỉ cỏ mai hoa dại ven đường không nâng nổi đầu, ngay cả tiểu trùng trên thân cây cũng lười phát ra tiếng kêu.



Một con tuấn mã đen bôn tẩu trên đường, người thúc ngựa một thân hắc y, ngay cả trên đầu cũng đội mũ rộng vành có mạng che mặt màu đen, người không biết nội tình còn tưởng rằng người nọ chắc có mao bệnh gì, thời tiết nóng như vậy lại mặc y phục sậm màu, hơn nữa còn còn che mặt kín không kẽ hở, đây không phải tự làm khổ bản thân sao? Trái lại, trước ngực hắc y nhân có một người một thân tuyết bạch dựa sát vào, tơ lụa thật dài cùng sa mỏng bay bay theo vó ngựa, vì sự tồn tại của hắn, không khí xung quanh cũng không còn nóng bức như thế, thậm chí còn cảm thấy trong không khí lưu lại phiêu tán chút dược hương nhạt nhạt, quả thực khiến người ta vui tươi thanh thản.



Bi Mạt một tay nắm chặt dây cương, một tay đỡ thắt lưng Cận Lăng, đôi mày anh tuấn dưới hắc sa nhíu chặt, ánh mắt lo lắng luôn luôn dừng ở nhân nhi trước mặt, dù thời tiết đang nóng như vậy, thân thể Cận Lăng vẫn tựa như hàn băng, tuy mỗi ngày đều dùng nhiều dược bổ dưỡng, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời áp chế hàn độc trong cơ thể, cứ như vậy chỉ là trị ngọn không trị gốc, hàn độc của Cận Lăng sớm hay muộn sẽ lại phát tác. Nếu trước mùa đông năm nay không thể loại trừ độc trong cơ thể Cận Lăng, hậu quả chỉ có thể là…



Nghĩ đến đây, tay Bi Mạt bất giác tăng thêm lực độ.



Một đôi tay trắng nõn mà lạnh lẽo phủ trên bàn tay to của Bi Mạt.



” Mạt, ngươi lại đang nghĩ ngợi lung tung gì đó?”



Thanh âm trầm thấp mà nhu hòa, khiến người ta không nguyên do quên đi nôn nóng cùng bất an thiêu đốt.



Ôn nhu hôn trên trán Cận Lăng.



” Ta biết ngươi không muốn ta lo lắng quá độ cho ngươi, nhưng trừ phi để ta thấy ngươi khỏi hẳn, nếu không ta vô luận thế nào cũng vô pháp không nghĩ đến chuyện của ngươi nữa.”



Ngửi hương phát ra trên người Cận Lăng, Bi Mạt khổ sở vùi đầu trong mái tóc ngân bạch.



” Gần đây ta sử dụng toàn bộ thế lực của Bi Ma sơn trang, bái phỏng nhiều danh y như vậy, cũng chỉ có thể tạm thời áp chế độc trên người ngươi. Hiện tại chúng ta đến tìm Tầm Mị lão nhân, ta cũng không thể không nói đây gần như chính là hi vọng cuối cùng của chúng ta… Nếu… Nếu ngay cả hắn cũng không có biện pháp, ta….”



” Đừng nói những lời xui xẻo, nếu mạng ta thật sự không nên tuyệt, vậy chắc chắn có biện pháp giải quyết.”



Cận Lăng quay đầu lại, khóe môi nhếch lên mỉm cười thản nhiên.



” Ân, chỉ mong là như thế…”



Đối mặt với nét mặt tươi cười của Cận Lăng, Bi Mạt chỉ có thể tạm thời áp chế bất an trong lòng.



” Ngươi nói cái gì! Tầm Mị lão đầu hai năm trước đã chết?”



Bi Mạt vẻ mặt hung thần ác sát rút kiếm để ở cổ trà quán lão bản.



” Này, vị đại gia, ngươi bình… bình tĩnh một chút. Tiểu nhân chỉ… là ăn ngay nói thật, không…. Không dám lừa gạt đại gia…”



Nam nhân trung niên chân cũng nhuyễn, vốn thấy đại gia này quần áo cao quý thoạt nhìn bộ dạng rất béo bở, đang muốn hảo hảo hầu hạ kiếm chác một chút, ai biết hắc y đại gia kia hướng gã hỏi thăm chuyện này, theo sự thật trả lời, lại còn bị tai bay vạ gió!! Sớm đóng cửa một chút, kiếm ít một chút vẫn tốt hơn đi đời nhà ma!



” Ít nói nhảm, có phải các ngươi kết bè kéo cánh gạt chúng ta! Lão nhân kia không phải thần y gì sao? Thần y sao còn có thể bệnh chết! Muốn dọa ta phải không!”



Kiếm đặt trên cổ hơi chút dao động, máu liền theo cổ nam nhân chảy xuống.



” Ai nha! Đại gia tha mạng, đại gia! Tục ngữ nói thầy thuốc khó cứu mạng bản thân, chuyện liên quan tới mình thì mình sẽ bị loạn, này! Cái này trị không hết bản thân cũng vô pháp!”



Nam nhân liếc nhìn cái cổ chảy máu của mình! Trời ạ! Ai tới cứu gã, gã choáng vì máu mất rồi!



” Lão nhân chết tiệt kia có phải chạy đến chỗ nào ẩn cư không, dám giả chết lừa gạt ta! Mau nói thật! Bằng không ta lập tức làm ngươi đầu thân hai chỗ!”



” Cái này, ta oan mà! Đại gia! Đây chính là những lời nói thật, có nửa phần giả dối nhất định thiên lôi đánh xuống không chết tử tế được, không tin ngươi hỏi các hương thân bên cạnh một chút, thần y lão nhân là do chúng ta hạ táng, tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy mà!”



Trà quán lão bản khóc không ra nước mắt! Sao hôm nay gặp phải cái loại người không nói lý lẽ như vậy?



” Đúng vậy, đúng vậy, thần y lão nhân gia thật sự đã qua đời…”



Phần đông những người đứng xem bên cạnh cũng khe khẽ nói nhỏ.



” Các ngươi, các ngươi nói nhảm!” Bi Mạt đỏ mắt một chưởng đem thạch bàn bên cạnh đánh nát.



” Các ngươi đều thông đồng gạt ta đúng không!”



” Bi Mạt, đủ rồi!”



Cận Lăng tiến lên ôm tay Bi Mạt.



” Mau buông kiếm xuống, đừng thương tổn người vô tội! Họ không có lý do gì lừa chúng ta!”



” Ngươi tránh ra!” Bi Mạt vung tay lên.



” Không để họ thấy lợi hại, họ sẽ không chịu nói thật!”



” A!”



Cận Lăng bị Bi Mạt đẩy, chỉ có thể lui về phía sau mấy bước, giẫm lên mảnh vỡ thạch bàn Bi Mạt vừa rồi đánh nát, đột ngột té ngã xuống đất, mũ cũng rơi xuống ở một bên.



Xung quanh truyền đến từng trận hút khí, ngay cả trà quán lão bản bị kiếm đặt cổ cũng há hốc miệng, không thể tin được cảnh tượng nhìn thấy trước mắt.



” Lăng!”



Bi Mạt hối hận không ngừng vì hành vi xúc động của bản thân, tiến lên nâng Cận Lăng dậy, chỉ thấy ống tay áo Cận Lăng bị điểm điểm máu tươi nhiễm hồng, hoá ra cánh tay Cận Lăng lúc ngã sấp xuống bị mảnh vỡ gây thương.



” Xin lỗi, ta…”



Bi Mạt sốt ruột xé vải y phục xuống băng bó thương khẩu cho Cận Lăng, khẩn trương nhặt mũ lên đội giúp hắn.



” Mạt, ngươi rất xúc động.”



Cận Lăng đi đến trước mặt trà quán lão bản.



” Xin lỗi, hắn chỉ lo lắng cho bệnh của ta, cho nên mới xuất ngôn vô lễ, còn thương tổn ngài, bạc này ngài hảo hảo trị thương, hoặc là mua đồ ăn lót dạ an ủi, coi như là bồi thường vì hắn phá hư sinh ý của ngài!”



Trà quán lão bản lúc này mới hồi phục tinh thần, nuốt nuốt nước miếng, tuy vừa rồi chỉ liếc nhìn người trước mắt, nhưng cái mỹ mạo kinh người một chốc kia, tuy ngắn ngủi lại khiến người ta không thể quên, mái tóc ngân bạch kia không chỉ không khiến cho hắn có vẻ tiều tụy, mà còn tăng thêm một chút quyến rũ vô hạn.



” Nhìn đủ chưa!”



Chịu đủ ánh mắt vô lễ tiếp cận Cận Lăng của mọi người, Bi Mạt không thể nhịn được nữa, mắng lên.



” Vị đại gia, thái độ ngươi thật bất hảo!”



Biết có mỹ nhân tóc bạc hòa ái dễ gần chống lưng cho mình, trà quán lão bản lên giọng.



” Các ngươi có việc cầu người, khẩu khí nên tốt một chút mới đúng!”



” Ngươi…”



Bi Mạt tức giận lại muốn rút kiếm.



” Bi Mạt, ngươi mới đủ rồi!”



Cận Lăng hơi tức giận, xoay người hướng trà quán lão bản hơi cúi đầu.



” Hắn chỉ lo lắng cho ta, thật sự không có ác ý gì, mong rằng lão bản bao dung.”



Trà quán lão bản sửa lại vạt áo bị Bi Mạt kéo lệch ban nãy, thái độ lại cung kính lên.



” Công tử chắc là bị tật bệnh quấy nhiễu lâu ngày, bằng hữu của ngươi sốt ruột cho ngươi ta cũng hiểu được, nhưng thần y đích thực đã qua đời, đây là thiên chân vạn xác.”



” Ta vận mệnh đã như vậy, có lẽ sớm đã ngầm định…”



Cận Lăng cúi đầu.



” Ta cũng không nói Tầm Mị lão nhân chết là không có hy vọng!”



Trà quán lão bản không nhìn được bộ dạng mỹ nhân khổ sở, cái bộ dáng xinh xắn cũng thật giống như người vợ quá cố lúc trẻ tuổi ( lão bản, ngươi tưởng tượng nhiều quá).



” Ngươi không nên nói thừa như vậy! Tiếp tục nói đi!”



” Khục khục…”



Trà quán lão bản thanh thanh cổ họng, gã chính là muốn nhìn bộ dạng con rùa của Bi Mạt, ai kêu y vừa rồi uy hiếp gã như vậy, sốt ruột một chút cũng xứng đáng.



” Thần y lão nhân gia có một truyền nhân, Tĩnh Vi cô nương, chỉ có mười tám tuổi, nhưng trình độ y thuật có thể nói là trò giỏi hơn thầy, mỗi tháng đều xuống núi chữa bệnh miễn phí, quả thực là cải tử hoàn sinh, thuốc đến bệnh trừ. Bất quá mấy ngày hôm trước nàng vừa mới tới, muốn nàng giúp ngươi xem bệnh phải qua tháng sau!”



” Chúng ta không có thời gian đợi, lập tức đến tìm nàng, mau nói cho ta biết nàng ở đâu!”



” Cái này thì khó nói!”



Trà quán lão bản lúng túng.



” Tuy mỗi tháng Tĩnh Vi cô nương đều đến để xem bệnh cho người ở lân cận, nhưng chúng ta chỉ biết là nàng ở tại Lan Khê Sơn, có thể là y giả thích nghiên cứu y lý không thích người khác quấy rầy cho nên không ai biết chỗ ở của nàng.”



” Lan Khê Sơn?”



Bi Mạt mặc niệm cái tên này.



” Không sao, dù đào ba thước đất, ta cũng sẽ tìm ra nàng.”



” Vị đại gia cũng đắc ý quá sớm.”



Trà quán lão bản không biết tại sao nhất định thích hất nước lạnh cho Bi Mạt.


Cận Lăng mở to hai mắt nhìn Bi Mạt không dám tin.



Bi Mạt hôn nhẹ trán Cận Lăng, đem y phục hắn cẩn thận nhẹ nhàng sửa sang lại cho hảo, ôm ngang Cận Lăng đặt ở trên giường bên cạnh, cũng giúp hắn đắp hảo chăn.



” Xin lỗi, xin lỗi…”



Nhìn mắt Cận Lăng, Bi Mạt gắt gao nắm tay Cận Lăng.



” Đừng trách ta… và… Đừng… Đừng ghét bỏ ta…”



Đem hai tay Cận Lăng một lần nữa thả lại trong chăn, Bi Mạt đứng lên rời khỏi.



Nhìn thân ảnh Bi Mạt đi xa, Cận Lăng không có cách nào ức chế lệ trong mắt, dần thấm vào cả gối vải…



***********



Một đêm không ngủ, lúc ban đầu, trong đầu Cận Lăng dần hiện ra Bi Mạt hình ảnh Bi Mạt cùng Tĩnh Vi giao triền, trong lòng rối thành một đoàn, tựa như bị vô số đao nhọn đâm vào, liên tục nhỏ máu…



Mở to hai mắt thất thần, Cận Lăng trừng mắt với xà nhà, trên mặt lộ nước mắt khô cạn. Cũng không biết có phải qua một đêm gian nan này, tất cả nước mắt của hắn đều chảy hết hay không?



Đợi lúc ngày hoàn toàn sáng, Cận Lăng phát hiện mình có thể động. Lúc Bi Mạt điểm huyệt không nặng tay, qua mấy canh giờ huyệt đạo liền tự nhiên giải khai. Cận Lăng giật giật tứ chi cứng ngắc, chống thân mình xuống giường.



Cước bộ hoạt động như cái xác không hồn, đẩy ra cửa gỗ đóng chặt, một trận gió sớm lạnh lùng mang theo hương hồ điệp lan thổi tới trước mặt, tựa hồ đem phiền muộn đêm qua mang đi không ít, tâm tình cũng tốt rất nhiều. Chuyện gì phức tạp, cuối cùng đều có kết quả gian nan.



Qua loa thu thập một chút quần áo, Cận Lăng quay đầu lại nhìn nhìn phiến hồ điệp lan, sau đó xoay người rời khỏi.



“ Ngươi muốn đi đâu?”



Thanh âm đột ngột vang lên, Tĩnh Vi không biết sao bỗng nhiên xuất hiện, chặn đường đi của Cận Lăng.



” Giải dược đã làm xong, không ăn rồi đi sao? Kia chẳng phải là phụ lòng khổ tâm của Bi Mạt?”



” Mạt… Hắn…”



Cận Lăng nhìn Tĩnh Vi tuyệt mỹ, trên cổ trắng nõn mơ hồ lấm tấm màu đỏ, giống như dấu vết kích tình hoan ái đêm qua lưu lại, chói mắt phá lệ.



Cười khổ một chút.



” Tĩnh Vi cô nương, tâm ta đã chết, còn muốn giải dược làm cái gì? Bi Mạt là một nam nhân có trách nhiệm, hắn chắc chắn hảo hảo đối đãi ngươi về sau. Còn ta, vốn đã định hữu duyên vô phận, các ngươi mới là một đôi trời se đất kết chân chính. Ta sẽ chúc phúc cho các ngươi…”



” Như vậy tạm biệt, Tĩnh Vi cô nương.”



Còn ngươi, Mạt… Cận Lăng nhẹ bỏ thêm một câu ở trong lòng.



” Thật là lần đầu tiên thấy hai người có đôi mắt hết hy vọng như vậy, cũng một tính bướng bỉnh!”



Tĩnh Vi nhỏ giọng than thở một chút, kéo mạnh Cận Lăng, nhân lúc hắn chưa phản ứng kịp, đem giải dược nhét vào miệng Cận Lăng.



” Hảo, nhiệm vụ của ta hoàn thành, về sau ngươi lại sống hảo hảo. Đến lúc đó ta tái lộng chút bài thuốc bổ ấm cho ngươi hảo hảo điều thân là ngươi có thể cùng tình lang yêu dấu đầu bạc đến già, sống lâu trăm tuổi.”



” Tĩnh Vi cô nương… Ngươi cần gì… Dù độc của ta giải, nhưng có một số việc một khi xảy ra liền vĩnh viễn không trở về được…”



Cận Lăng chắp tay chào Tĩnh Vi, xoay người rời khỏi.



” Muốn đi thì trước hết cũng phải nghe tình lang ngươi giải thích chứ! Ngươi liền không tin hắn như vậy? Hắn tối hôm qua mệt muốn chết rồi, bất quá…”



Vẻ mặt Tĩnh Vi cười xấu xa.



” Lăng!”



Thanh âm Bi Mạt truyền đến, Cận Lăng luống cuống tay chân, xoay người bỏ chạy.



” Lăng, ngươi!”



Cước bộ Cận Lăng căn bản không thể đánh đồng cùng Bi Mạt, hai ba bước đã bị Bi Mạt ôm vào trong ngực.



” Lăng tại sao muốn đi, tại sao lại muốn rời khỏi ta!”



Bi Mạt nâng mặt Cận Lăng.



” Để ta nhìn ngươi, hảo hảo nhìn ngươi…. Ngươi khí sắc rất tốt, độc của ngươi giải rồi đúng không…”



Cận Lăng nghiêng mặt tránh tay Bi Mạt.



” Lăng, ngươi…”



” Mạt, độc của ta giải, cho nên ta cũng nên rời khỏi, đáp ứng ta, cấp Tĩnh Vi cô nương một cái công đạo.”



” Gì? Lăng, ngươi hiểu lầm chuyện gì phải không? Ngươi nghe ta giải thích!”



Bi Mạt sốt ruột nắm hai vai Cận Lăng.



” Ta không nghe! Ta không thích nghe, không muốn nghe! Buông! Để ta đi!”



Cận Lăng giãy giụa muốn rời khỏi cái ôm ấp của Bi Mạt.



” Ha ha ha…. Không được! Ta cười tới chết mất, uyên ương các ngươi cũng thật tức cười.”



Tĩnh Vi một bên đột ngột cười ha hả.



” Bi Mạt, để ta đến giải thích, ngươi giải thích chỉ có thể càng bôi càng bẩn. Còn Cận Lăng, ngươi cũng thật nhỏ mọn, ta bất quá chỉ hướng Bi Mạt của ngươi giúp ta xay dược điều chế một buổi tối thôi, giải dược của ngươi khó làm như vậy, không ai giúp ta, ta chẳng phải mệt chết sao? Ngươi ghen cái gì, còn muốn hắn phụ trách ta? Ha ha…”



Tĩnh Vi cười đến chảy nước mắt.



” Ngươi cũng không biết buổi tối đó lúc Bi Mạt tới tìm ta, nói phải tự đoạn một tay, còn nói nguyện ý suốt đời làm dược nô cho ta thí nghiệm thuốc, còn nói làm gì cũng được chính là không thể phản bội ngươi. Ta xin các ngươi đừng đem ta nghĩ biến thái như vậy được không?”



” Nhưng…”



Cận Lăng an tĩnh lại nhìn điểm đỏ trên cổ Tĩnh Vi, bộ dạng giống như là còn chút nghi hoặc.



” Nga, cái này…”



Tĩnh Vi sờ cổ mình.



” Tối hôm qua vội vàng phối dược, lại quên chấm huân hương, bị trùng tử chết tiệt cắn, đây cũng phải trách ngươi.”



” Tĩnh Vi cô nương…”



” Trước tiên đừng cảm ơn ta, có chuyện ta nói trước rồi các ngươi tạ ơn sau cũng không muộn.”



Tĩnh Vi ngắt lời hai người, nở nụ cười tà tà.



” Thật ra lúc đầu tiên thấy các ngươi, ta cũng đã quyết định phải giúp ngươi giải độc, nhưng…”



Tĩnh Vi kéo vạt áo mình ra.



” Thấy rõ chưa, ta và các ngươi giống nhau! Ta không phải ‘ cô nương’ gì đó. Các ngươi một tiếng lại một tiếng kêu cô nương làm ta nổi trận lôi đình, các ngươi mắt chắc chắn lộn tròng, nam nữ cũng phân không rõ. Hơn nữa ta còn ghét nhất bị người khác nói ta là nữ nhân! Cho nên mới đùa dai làm khó dễ các ngươi.”



” Này…”



Cận Lăng cùng Bi Mạt ngơ ngác nhìn nhau, kinh ngạc đến nói không ra lời.



” Cho nên, Cận Lăng, ta không thể giúp Bi Mạt sinh hài tử, cũng không thể cho hắn gia đình bình thường, ngươi rất thất vọng phải không? Ha ha!”



” Hảo, các ngươi có thể trở về, ta không thích không gian của mình bị người khác quấy rầy. Còn phương thuốc bổ ấm ta cũng có biện pháp đưa cho các ngươi.”



Tĩnh Vi thản nhiên mỉm cười.



” Đúng rồi, ta họ Lam, tên các ngươi đã biết, không cần phải nói, các ngươi là một trong số ít người biết tên đầy đủ của ta. Ta rất thích các ngươi, về sau có phiền toái gì cứ việc tới tìm ta.”



” Tĩnh Vi, đại ân không lời nào cảm tạ hết được. Ta cũng không biết phải làm sao báo đáp ngươi.”



Bi Mạt xuất ra ngọc bội hình rồng bên hông.



” Đây là lệnh bài của Bi Ma sơn trang, có thể ra lệnh cho mọi người trong sơn trang. Về sau chỉ cần là chuyện của ngươi, chúng ta nhất định giúp không tiếc mạng sống, không thể chối từ.”



Tĩnh Vi tiếp được ngọc bội.



” Các ngươi có phần tâm này thì tốt rồi, cái này ta liền nhận lấy coi như tín vật chúng ta trở thành bằng hữu. Nói không chừng về sau còn phải quấy rầy các ngươi. Trở về đi, đừng làm cho người nhà lo lắng.”



Nhìn bóng dáng hai người rời đi. Tĩnh Vi nắm chặt ngọc bội trong tay. Trên người hai người kia, Tĩnh Vi thấy được thứ gì đó hắn vẫn nghĩ mình không thể có được.



Ôm ngực, mơ hồ đau âm ĩ…



Toàn văn hoàn



From Alice’s Land: Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện.