Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương 284 : Lấy được sự tín nhiệm, thủy triều trùng tử vây quanh

Ngày đăng: 17:17 30/04/20


Như Tiểu Lam chợt cảm thấy tầm mắt điên đảo trên dưới, nàng bị Thanh Mặc Nhan ném đi ra.



"Huyền Ngọc!" Thanh Mặc Nhan rống lên.



Huyền Ngọc phi thân từ trên ngựa xuống, tiếp được thân thể Như Tiểu Lam.



"Thanh Mặc Nhan!" Như Tiểu Lam gấp gáp kêu to lên, nàng trơ mắt nhìn trùng tử đen nghìn nghịt nhào về phía Thanh Mặc Nhan.



Không được không được...



Như Tiểu Lam bị Huyền Ngọc giữ chặt ở trước ngực, hai tay giơ ra, hướng về phía Thanh Mặc Nhan bên kia.



Khoảnh khắc này, trong đầu nàng trống rỗng, nàng chỉ muốn kéo Thanh Mặc Nhan ra khỏi đám trùng tử kia.



Đám trùng tử vọt đến bên chân Thanh Mặc Nhan thì dừng lại.



"Yêu nữ" ngây ngẩn cả người.



Đám người Như Tiểu Lam đều như ngừng thở. Không dám cả chớp mắt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thanh Mặc Nhan cùng "yêu nữ" ở đối diện hắn.



Gương mặt lạnh lùng của "yêu nữ" dần dần xuất hiện chút dao động.



"Ngươi là dạng người gì?"



"Ta cũng muốn biết bản thân là dạng người gì. Cho nên mới tới tìm ngươi." Thanh Mặc Nhan cẩn thận đứng ở nơi đó, đám trùng tử ở ngay bên dưới chân hắn. Nhưng lại không chịu tiến về phía trước một bước.



"Ngươi là... Cổ vương?"



Thanh Mặc Nhan nhấp đôi môi: "Bọn họ đều nói như vậy."



"Bọn họ?" Ánh mắt yêu nữ vụt sáng, phất nhẹ tay.



Đám trùng tử dưới chân Thanh Mặc Nhan lặng lẽ không một tiếng động thối lui.



"Thanh Mặc Nhan, Thanh Mặc Nhan!" Như Tiểu Lam không ngừng giãy giụa ở trong tay Huyền Ngọc, ý đồ thoát khỏi trói buộc của Huyền Ngọc.



Thanh Mặc Nhan cùng yêu nữ đồng thời nhìn về phía Như Tiểu Lam bên kia.



"Ta tới tìm ngươi là để biết rõ những chuyện liên quan đến Cổ vương." Thanh Mặc Nhan nghiêm túc nói: "Khả năng là ngươi đã hiểu lầm, chúng ta cũng không muốn đối nghịch với ngươi."



Yêu nữ đánh giá Thanh Mặc Nhan: "Ngươi biết ta là người như thế nào sao?"



"Nếu ta đoán không lầm... Ngươi là trùng nương Tề quốc."



"Ngươi không cảm thấy sợ ta sao?" Trùng nương hỏi.




Như Tiểu Lam lui về phía sau nửa bước: "Mau, mau đóng cửa sổ!"



Huyền Ngọc đem cửa sổ đóng lại, nhưng những con trùng tử kia đâm thủng cả cửa sổ giấy, tựa như thủy triều ào ào rơi vào trong nhà.



"Mau tìm thứ gì đó lấp kín cửa sổ lại!" Như Tiểu Lam hét to lên.



Sử Đại Thiên nâng chân, liều mạng giẫm lên đám trùng tử đang bò loạn xung quanh.



Huyền Ngọc dẫn người lấp kín cửa sổ lại.



Đúng lúc này, không biết là ai hô to: "Cửa bên này cũng có trùng tử tiến vào!"



Như Tiểu Lam vèo một cái nhảy lên trên ghế dựa.



Huyền Ngọc lại dẫn người đi chặn cửa.



Thanh âm sàn sạt bên ngoài càng ngày càng lớn.



Lúc này Như Tiểu Lam mới ý thức được thanh âm kia là chuyện gì.



Toàn bộ ngôi nhà, đều đã bị đám trùng tử vây quanh.



Rõ ràng trùng nương đang ở trong phòng, vì sao đám trùng tử này lại không nghe theo chỉ huy?



Đám người Huyền Ngọc vội vàng không ngừng tay chân, trên đất nơi nơi đều là trùng tử, lớn nhỏ không đồng nhất, bọn họ không có cách nào phân biệt xem chúng có độc hay không.



Lúc này, cũng không có thời gian để bọn họ ngồi phân biệt, bọn họ chỉ có thể nghĩ cách liều mạng lấp kín những chỗ hổng trong nhà.



Cửa phòng trong đột nhiên mở ra.



Trùng nương cùng Thanh Mặc Nhan một trước một sau đi ra.



Thanh Mặc Nhan tiến đến trực tiếp ôm Như Tiểu Lam từ trên ghế dựa lên, quay người đi vào phòng trong.



"Tất cả các ngươi cũng đi vào đi." Trùng nương nói với đám người Huyền Ngọc.



Đám người Huyền Ngọc đều đi theo vào phòng trong, trùng nương trở tay đóng cửa lại.



Như Tiểu Lam lúc này mới nhìn thấy ở phía dưới sàn có một cái cửa động đang mở rộng.



Nguyên lai trong phòng này còn có mật thất?



Thanh Mặc Nhan ôm Như Tiểu Lam bước xuống cửa động, bao gồm cả đám người Huyền Ngọc, tất cả mọi người đều bước xuống theo.