Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật
Chương 285 : Khống chế Cổ vương trong cơ thể
Ngày đăng: 17:17 30/04/20
Trong bóng đêm, Như Tiểu Lam nhìn cửa mật thất khép lại.
Nàng vểnh tai, bên ngoài mơ hồ truyền đến thanh âm sàn sạt khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Nhớ tới đám trùng tử kia, nàng liền cảm thấy lông tóc đều dựng đứng cả lên.
"Thanh Mặc Nhan... Rốt cuộc địch nhân bên ngoài là ai?" Nàng thò lại gần hỏi nhỏ bên tai Thanh Mặc Nhan, bởi vì đang ở trong bóng tối, nhiệt khí nàng thở ra khiến không khí có chút ái muội.
"Hẳn là người của bộ tộc Dục Sâm." Thanh Mặc Nhan hạ giọng nói: "Tộc trưởng các nàng không cho phép tộc nhân chạy ra ngoài, nếu có người chạy trốn, tất sẽ phái người đuổi giết tới tận chân trời góc biển."
Như Tiểu Lam chớp động đôi mắt xanh biếc: "Nói như vậy nàng thật sự là trùng nương?"
Thanh Mặc Nhan khẽ gật đầu.
"Nàng có dạy chàng phương pháp khống chế Cổ vương trong cơ thể hay không?" Như Tiểu Lam hưng phấn lên, nếu hắn học được phương pháp khống chế Cổ vương trong cơ thể, có phải hay không sau này hắn sẽ không sợ bị cổ độc quấy nhiễu, cũng không cần phải đi gom đủ giải dược nữa?
"... Cái này chờ đến khi chúng ta trở về sẽ nói sau." Cảm xúc Thanh Mặc Nhan cũng không có gì là vui mừng, Như Tiểu Lam mơ hồ cảm thấy hắn đang lảng tránh nhắc tới vấn đề này.
Chuyện này là sao? Chẳng lẽ trùng nương không chịu dạy hắn phương pháp khống chế cổ trùng?
"Đúng rồi, chúng ta không đi giúp trùng nương sao?" Như Tiểu Lam lo lắng nói, nếu trùng nương bị địch nhân bên ngoài giết chết, hoặc là bị bắt đi thì phải làm sao bây giờ?
"Chúng ta giúp thế nào?" Một tay Thanh Mặc Nhan đặt trên eo nàng. Để nàng ngồi ở trên đùi mình: "Mấy người chúng ta đi ra ngoài chỉ có thể gây thêm phiền toái cho nàng."
Trùng nương chiến đấu không phải việc bọn họ có thể chen vào.
Như Tiểu Lam suy nghĩ một chút, cảm thấy Thanh Mặc Nhan nói cũng có chút đạo lý.
"Chính là chúng ta chỉ có thể trốn ở chỗ này chờ đợi thôi sao?"
"Nếu nàng cảm thấy nhàm chán thì có thể chợp mắt một lúc." Ngữ khí Thanh Mặc Nhan hòa hoãn xuống. Giống như chiến đấu bên ngoài rất bình thường không hề ác liệt.
Tuy rằng trong lòng Như Tiểu Lam lo lắng muốn chết, nhưng mà nàng cũng không có biện pháp nào tốt cả.
"Ta có thể triệu hồi Ngàn Thương đi ra a." Nàng thăm dò nói.
Ngàn Thương là đại sát thần vô cùng lợi hại.
Thanh Mặc Nhan cắn chặt răng. Khom người, chẳng lẽ Cổ vương muốn trực tiếp xuyên thấu qua trái tim hắn bò ra ngoài?
Làm sao đây, hắn nên làm sao đây...
Nếu tiếp tục như vậy trái tim sẽ càng trở nên đau đớn. Lúc ấy, Cổ vương sẽ cắn xuyên thân thể hắn để đi ra đi.
Nên ngăn cản, hay là nên tiếp tục thúc giục nó.
Ngay tại lúc Thanh Mặc Nhan do dự, một bàn tay nhỏ bé dừng ở trên ngực hắn.
Như Tiểu Lam vẫn đang ngủ, nhưng nàng giống như cảm giác được cái gì đó, tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa ngực hắn, thì thầm trong miệng: "Chớ sợ chớ sợ... Có ta ở đây... Sẽ không đau..."
Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, nàng không ngừng lẩm bẩm.
Khiến Thanh Mặc Nhan cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Cổ vương trong cơ thể hắn thế nhưng đình chỉ xôn xao, tuy rằng không có lâm vào ngủ say như trước kia, nhưng nó đã buông tha không cắn nuốt trái tim hắn, mà chuyển động đi sang một hướng khác.
"Huyền Ngọc..." Thanh Mặc Nhan cúi đầu gọi một tiếng.
"Thế tử?" Huyền Ngọc vẫn luôn rất khẩn trương, hắn có thể cảm giác được dị thường của Thanh Mặc Nhan: "Chẳng lẽ là cổ độc phát tác?"
"Không có việc gì, ngươi có mồi lửa không?"
Huyền Ngọc lấy mồi lửa từ trong lòng ra.
Thanh Mặc Nhan nghiêng thân thể ngăn trở ánh sáng từ mồi lửa, không để nó chiếu tới mặt Như Tiểu Lam.
"Giúp ta vén ống tay áo lên." Thanh Mặc Nhan cúi đầu phân phó nói, hơi thở có chút bất ổn.
Huyền Ngọc không dám chậm trễ. Cung kính tiến lên vén ống tay áo của hắn lên.
"Thế... Thế tử!" Huyền Ngọc bị dọa suýt nữa làm rơi mồi lửa xuống đất.
Trên cánh tay Thanh Mặc Nhan, rõ ràng xuất hiện một đồ án giống như con bò cạp.
Không, kia không chỉ là đồ án. Nó là vật sống, đang ở phía dưới làn da Thanh Mặc Nhan, thong thả bò đi, hướng về phía tay trái hắn...